Chiều thứ sáu, chiếc xe đen bóng có rèm che của Điền Đằng chạy ra khỏi bãi đỗ xe dưới hầm đánh một vòng dừng trước cửa công ty. Trên vai Nhậm Thanh đeo túi lớn túi nhỏ nói tạm biệt với đồng nghiệp, chậm rãi đi đến trước xe Điền Đằng.
Điền Đằng vừa muốn mở cửa xe, Nhậm Thanh vội vàng nói: "Không cần không cần, tự em lên xe."
Cô ôm túi xách, đàng hoàng ngồi ở vị trí phó lái, nhìn đường phía trước, rồi nhìn lại anh, khó hiểu, nói: "Lái xe đi."
Điền Đằng bất ngờ kề sát vào, xoa má cô, lưu loát giúp cô thắt dây an toàn.
"Em đi ra cùng Nguyên Tịnh Viễn, là muốn báo cho anh ấy biết sao?"
Nhậm Thanh nhìn con đường thẳng tắp ngoài cửa sổ xe, hồi lâu mới cười nói: "Em cố ý đấy."
Hẹn hò trong nước là ăn cơm, đi dạo phố, xem phim. Điền Đằng thích nghi không tệ, chỉ ngoại trừ lúc xem phim tranh thủ Nhậm Thanh không chú ý lặng lẽ ngủ gật, nhưng vì chuyện xưa tình tiết cũ mà bản thân anh lại phản ứng nhạy bén nên sau đó dù có thảo luận nửa tiếng với Nhậm Thanh về bộ phim thì cũng không lộ ra sơ hở.
"Người Mỹ là hợp thì quen không hợp thì chia tay thật à?" Nhậm Thanh vừa đi vừa hỏi.
Điền Đằng ngẫm nghĩ, nói: "Nicoles Cluz giải thích như vầy: Tình cảm của người trẻ tuổi thường không qua được khảo nghiệm, thế giới biến hóa quá nhanh, có quá nhiều hấp dẫn."
Phút chốc Nhậm Thanh quay đầu lại, hai mắt sâu xa nhìn anh.
Điền Đằng hết sức bình tĩnh. Anh nói tiếp: "Nhưng anh cho rằng quan điểm này không tích cực. Ví như em với chị em, dù có nhiều cám dỗ nhưng chị ấy vẫn không bỏ rơi em, em cũng không bỏ mặc chị ấy."
Khóe môi Nhậm Thanh dần cong lên.
Điền Đằng dừng một chút, không giấu diếm: "Chẳng qua... Từ khi em yêu đương, anh cũng trải qua cuộc sống hợp thì quen không hợp thì chia tay. Luôn có vài nữ sinh hướng tới văn hóa cùng với vật dẫn văn hóa Đông Phương thần bí... Thế nhưng các cô ấy thường không nhiệt tình thưởng thức văn hóa Đông Phương."
Một lát sau Nhậm Thanh mới phản ứng lại "vật dẫn văn hóa" là có ý gì.
Quảng trường đối diện rạp chiếu phim, quảng trường âm nhạc Thiên Nhan, chính là khu chợ đêm nổi danh nhất. Nhậm Thanh một hơi cầm ba cái túi, lấy được bốn con gấu con tặng kèm, cũng thành công chém đứt bốn mươi đồng tiền. Điền Đằng nghe ở bên đường có hương vị Quan Đông. Ừm, giá cả rất hợp lý, vị súp chính tông, anh vừa muốn há miệng, Nhậm Thanh ôm túi xe lửa nhỏ cũng vừa tới, giơ tay đoạt lấy.
Điền Đằng tranh thủ quay lưng cản lại, trỏ vào các món ăn trong quán, nói: "Em giành với anh làm gì, mua cho em đấy."
Nhậm Thanh trợn mắt lên, nói: "Anh mới ra viện, không thể ăn!"
Điền Đằng giơ tay lau lau khóe môi, quay đầu lại bình tĩnh nói: "Không kịp rồi."
Nhậm Thanh xị mặt.
Người Quan Đông bán hàng rong yếu ớt chen vào: "Cô bé, tôi chỉ nấu món Quan Đông, nó không phải độc dược."
Vào lúc tám rưỡi đêm, tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi xuống, Nhậm Thanh và Điền Đằng sóng vai ngồi trên ghế dài ở quảng trường, một tay một ly trà sữa, không phải "Ưu Nhạc Mỹ". Tuyết không lớn, cũng không có gió, Nhậm Thanh một mình nói liên miên, có chút hưng phấn, có chút khẩn trương.
"Đêm qua, em mơ thấy sáu năm trước em đến sân bay tiễn anh, hình ảnh rất cảm động, anh sắp vào kiểm an, em liều mạng chạy về phía trước, nhưng chạy không lại Triệu Nghiên người cao chân dài. Triệu Nghiên vừa chạy vừa hét to vào mặt em, bảo em không được dây dưa với anh, em thật sự rất tức giận, cuối cùng không còn cách nào, đành phải thừa cơ lúc cô ấy chạy ngang qua thì em âm thầm giơ một chân ra..."
Điền Đằng sững sờ, tiện đà cười to.
Nhậm Thanh nhìn thấy khi anh cười to ánh mắt thật thu hút người khác, kìm lòng không đặng nói: "Trước kia chính là như vậy, anh vui, em cũng sẽ vui theo. Mặt anh không cảm xúc, em cũng thật không dám nói gì."
Điền Đằng nghe vậy khẽ thở dài: "Rốt cuộc vì sao em luôn căng thẳng hả? Anh chưa từng nổi giận với em."
"Nhưng lúc anh không vui, sắc mặt rất dọa người. Ngày đó em vào văn phòng anh lấy tư liệu, lúc anh bảo em cút ra, sắc mặt cũng rất đáng sợ."
Điền Đằng ngẩng đầu nhìn tuyết rơi dưới ngọn đèn đường, bình tĩnh nói: "Anh vô cùng xác định rằng anh chỉ bảo em đi ra ngoài, không bảo em cút ra."
Nhậm Thanh bĩu môi, nói tiếp: "Trước kia em nói với anh rằng em không thể không cách xa các anh, bằng không em sẽ ghen tỵ, sẽ không cam lòng, sẽ không ngừng phàn nàn, sẽ càng ngày càng tham lam. Anh còn nhớ rõ không?"
Điền Đằng không nghĩ ngợi, nói: "Cấp ba, lúc nghỉ giữa giờ, ở sân trường, em đã nói với anh."
Nhậm Thanh yên lặng, khẽ trào phúng: "Thật cực cho anh còn nhớ rõ rành rành như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!