Trước Nguyên Đán, Nhậm Thanh nhận được điện thoại của Triệu Nghiên. Làm trợ lý của Nguyên Tịnh Viễn, Nhậm Thanh không hoàn toàn công khai số điện thoại, nên cũng không nghĩ là Triệu Nghiên biết rõ số của cô.
"Tôi ở dưới lầu công ty của các cậu, cùng uống ly cà phê đi."
Nhậm Thanh nhìn điện thoại, còn hai mươi phút nghỉ trưa.
Triệu Nghiên vẫn xinh đẹp, tóc quăn dài xỏa ngang lưng, trông như hải tảo. Ánh mắt của cô rất lớn và sáng, Nhậm Thanh thầm nghĩ chắc là cô ta đeo kính áp tròng.
"Đã lâu không gặp, bạn cũ." Triệu Nghiên chủ động chào hỏi.
"Đã lâu không gặp." Nhậm Thanh cũng không nhiệt tình.
Triệu Nghiên nhẹ tay khuấy cà phê, nhìn Nhậm Thanh không chớp mắt, nửa ngày, thở dài: "Trước kia tôi chưa từng nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, hôm nay nhìn kỹ, thứ cho mắt tôi vụng về, nhìn không ra tốt chỗ nào."
Nhậm Thanh nhìn cà phê, không để ý đến cô ta.
Triệu Nghiên đụng vào cây đinh mềm nhưng cũng không thèm để ý, cười nói: "Tôi cùng quản lí tới ký hợp đồng, vừa mới tới dưới lầu công ty các cậu, nên gọi cậu ra nói vài câu. Tôi không có gọi Điền Đằng."
Nhậm Thanh hỏi: "Cần tôi thay cậu gọi cậu ấy không?"
Triệu Nghiên nói: "Không phải là tôi xin lỗi cậu thì cậu sẽ đồng ý nói chuyện đàng hoàng với tôi sao?"
Nhậm Thanh hơi kinh ngạc, thái độ của Triệu Nghiên... là đang muốn làm hòa với cô?
Triệu Nghiên tiếp tục nói: "Thật ra, Nhậm Thanh à, mâu thuẫn của chúng ta sâu như vậy sao? Cậu giẫm tôi một cước, tôi trả lại cho cậu một câu đáng ghét, tôi cũng không phải nhằm vào cậu, nếu bạn khác giẫm tôi, tôi cũng sẽ trả lại một câu như vậy. Đây chính là tính tình của tôi. Ngày cuối hôm đó, đúng vậy, là tôi ác ý hỏi cậu nạo thai ở bệnh viện nào, nhưng cậu cũng đánh cho tôi dừng lại, đúng không?"
Nhậm Thanh nhìn đồng hồ, hỏi: "Cậu còn có chuyện khác không?"
Triệu Nghiên ném mặt xuống, nói: "Cậu có bản lĩnh cự tuyệt tôi thì cũng đi cự tuyệt Điền Đằng đi. Tôi cho cậu biết, ba anh ấy vẫn giữ chức ở lãnh sự quán nước ngoài, công ty ông ngoại anh áy sáng lập ra cũng là muốn anh ấy kế thừa."
Nhậm Thanh sững sờ nhìn cô ta.
Triệu Nghiên cầm xắc tay lên đứng dậy, dừng một lát, nói: "Tôi không phải đến cãi nhau với cậu, tôi đến để xin lỗi, cậu không nhận thì thôi, dù sao... cũng không hoàn toàn là lỗi của tôi. Cậu có ác cảm với tôi, có một nửa là vì cậu tự ti, cậu ghen tỵ."
Nhậm Thanh không nói một từ. Triệu Nghiên nói đúng, cô tự ti, hâm mộ, ghen tỵ. Cùng tuổi, cô tính toán chi li mệt mỏi, còn cô ấy lại sống vô tư hạnh phúc, vô tư đi dạo phố mua sắm, vô tư yêu mến nam sinh cùng tuổi, vô tư thương tổn người khác.
"Tôi đi đây, từ nay về sau sẽ không liên lạc với cậu nữa."
"... Thuận buồm xuôi gió."
Ăn khuya, Nhậm Thanh theo thường lệ mua mì nóng chua ở sau phố cho Điền Đằng. Điền Đằng mở cửa sổ ra, một mình ngồi trên ghế sa lon, trong bóng đêm, ăn mà mồ hôi đầm đìa.
Nguyên Tịnh Viễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, gọi điện thoại nội tuyến cho Nhậm Thanh bảo cô tan tầm, Nhậm Thanh được đặc xá nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. Thang máy ở lầu 22 ngừng một chút, nhưng không ai vào, Nhậm Thanh đang muốn ấn phím đóng cửa, đột nhiên nhớ tới lời mời hẹn chủ nhật của Điền Đằng, anh muốn cùng đi Tây Thành thăm Nhậm Đóa Lan. Nhậm Thanh hơi lo lắng, Nhậm Đóa Lan cũng không biết cô và Bạch Gia chia tay. Cô do dự ra khỏi thang máy, đi về hướng văn phòng của Điền Đằng.
Nhưng Điền Đằng không ở đó. Gần đây, bởi vì án tử của JP International nên anh luôn tăng ca, trợ lý của anh Đào Lực tám giờ tan tầm, anh là chín giờ.
Nhậm Thanh nghi ngờ đóng cửa lại, đang muốn đi, bên trong vang lên tiếng đồ thủy tinh rơi xuống đất. Nhậm Thanh mở cửa ra, đi nhanh vào trong, trong phòng nghỉ có tiếng nôn mửa đứt quãng.
Điền Đằng co rúc trên giường đơn trong phòng nghỉ, đau đớn kịch liệt làm cho anh hầu như không nghe được tiếng mở cửa, từng giọt mồ hôi rơi vào trong mắt, anh nhắm mắt, rồi lại mở ra, đôi mắt ngân ngấn nước.
Nhậm Thanh sợ tới mức mềm cả chân, cô cúi người nhẹ nhàng xoay vai anh lại, nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Điền Đằng đau đến nói không ra lời, nửa phút sau, chậm rãi chỉ vào điện thoại rớt ở góc giường nhờ cô gọi, cô nhìn thấy ngón tay của anh trắng bệch khẽ run.
Nhậm Thanh nhanh chóng gọi cho Nguyên Tịnh Viễn, Nguyên Tịnh Viễn rất có kinh nghiệm không cần cho cậu ta uống nước, cũng không cần chườm nóng gì cả, nói chung không cần làm gì hết, ba phút nữa anh sẽ xuống tới.
Điền Đằng đẩy Nhậm Thanh ra rồi ghé vào giường nôn mửa, cũng không ói ra gì, Nhậm Thanh luống cuống chân tay ngồi xổm bên giường, một lát sau, nói khẽ: "Tôi đỡ cậu đứng dậy?"
Điền Đằng khẽ gật đầu, chậm rãi khoác lên vai của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!