Nỗi buồn thất tình của Nhậm Thanh dường như rất nặng, ít ra là nặng hơn so với mong muốn của Điền Đằng, anh thấy cô mặt mày xám tro bắt xe buýt đi làm, phờ phạc hoàn thành công việc Nguyên Tịnh Viễn giao xuống, vô lực đáp lại sự quan tâm của đồng nghiệp, đôi mắt đen láy của anh rốt cuộc đã nhiễm thêm màu tức giận.
"Nhậm Thanh, em cùng đi với tổng giám phòng kế hoạch, vé máy bay anh sẽ cho trợ lý đặt. Hai người cứ đến khách sạn của anh ngủ lại. Mang theo hợp đồng tháng ba của TOP."
Nhậm Thanh cầm ống nghe, dưới mắt là một quầng thâm.
"Tháng ba? Không phải mới nhất sao ạ?"
"Cần tháng ba, mới nhất anh mang tới rồi. Đối chiếu hai bản thì càng có sức thuyết phục hơn."
"Vậy, em giao cho Điền... Tổng giám mang qua không được sao?"
"Cậu ta đi JP International rồi, sẽ không tới TOP. Em nhớ mang theo đồ trang điểm, tối thứ sáu theo anh tham gia tiệc do JP International tổ chức."
"... Vâng."
Nhậm Thanh đứng dậy đến văn phòng Nguyên Tịnh Viễn tìm hợp đồng, thuận tiện tưới nước cho cây xương rồng nhỏ của anh, quay người nhanh chóng lấy đồ trên bàn bỏ vào túi xách, bước đến thang máy.
Thang máy dừng ở lầu 22, Điền Đằng cầm theo áo khoác mặt không đổi sắc, rảo bước đi tới.
Nhậm Thanh nghe được đồng nghiệp Dao Dao ở phòng kế hoạch phía sau anh gọi lớn.
"Đào Lực, hết nước rồi, đổi bình mới đi."
"Sao cô không đi?"
"Anh có phải là đàn ông không? Anh thừa nhận anh không phải thì tôi sẽ đi!"
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Nhậm Thanh cất giọng khàn khàn: "Mấy giờ chúng ta xuất phát? Gặp nhau ở dưới công ty hay sao? Mấy giờ bay?"
Điền Đằng vẫn nhìn chăm chăm vào phím thang máy, chưa trả lời.
"Điền Đằng?"
"Hả, em đang nói chuyện với tôi?"
"... Trong thang máy chỉ có hai người chúng ta."
"Cho nên tôi cũng tò mò, chỉ có hai người chúng ta, giọng điệu công việc của em như vậy là có ý gì."
Nhậm Thanh sớm biết có đôi khi anh nói chuyện rất thẳng thắn, cũng ví như anh luôn hỏi cô, em căng thẳng cái gì, ví như, ngày cuối cùng ở trường trung học, anh nói với Triệu Nghiên, tôi không cần hỏi.
"Vừa rồi tôi đang suy nghĩ vài chuyện, không để ý."
"Trùng hợp quá, tôi cũng đang suy nghĩ vài chuyện, tôi để ý."
Nhậm Thanh im lặng, rồi hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì?"
Điền Đằng bình tĩnh nói: "Tôi suy nghĩ khách sạn đêm nay chúng ta ở có thể trùng hợp chỉ còn lại một phòng không."
Gương mặt tái nhợt của Nhậm Thanh tức thì đỏ ửng.
Thang máy đinh một tiếng đến tầng một, Điền Đằng nói: "Chúng ta đi thẳng ra sân bay, tranh thủ cho kịp chuyến bay lúc năm giờ, quần áo và vật dụng hàng ngày đến thành phố B thì mua mới luôn. Nguyên thị chi trả."
Nhậm Thanh không phải lần đầu ngồi máy bay, nhưng lại là lần đầu tiên say máy bay đến mức suýt chút nữa rớt nửa cái mạng. Điền Đằng đỡ cô ra đại sảnh sân bay, sắc mặt tái nhợt.
"Trước khi đăng ký vì sao em không nói với tôi là em không thể để bụng đói ngồi máy bay?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!