Chương 20: (Vô Đề)

Đúng năm giờ, tiếng chuông tan tầm vang lên, dứt khoát cắt đứt cơn ác mộng của Nhậm Thanh, cô ngẩng đầu lên rút nhiệt kế dưới cánh tay ra, ôi, 37.6 độ, sốt nhẹ.

"Bạch Gia, anh tan ca rồi có tới không? Em muốn đi siêu thị mua cá, buổi tối nấu canh cá. Anh nghe được thì nhắn lại cho em biết." Nhậm Thanh cổ kẹp điện thoại, cánh tay vung lên, quét toàn bộ đồ dùng cá nhân trên bàn vào một cái bọc lớn trong.

Cô tốt nghiệp ở một đại học hạng ba không có danh tiếng gì, hệ Trung văn chính quy, làm trợ lý xem như "môn đăng hộ đối", chỉ là có thể vào được "Nguyên thị", hơn nữa còn làm trợ lý tổng giám đốc, tay mơ Nhậm Thanh cùng bạn học Lam Oánh Oánh được thuê vào cho rằng đây là chính "vận cứt chó". Nhậm Thanh còn nhớ rõ hai năm trước đoạn thời gian nhốn nháo hoảng loạn khi vừa chuyển đến chỗ ngoài phòng tổng giám đốc:

Buổi sáng sáu rưỡi rời giường, sáu giờ năm mươi chạy ra góc đường mua bữa sáng, bảy giờ chạy sau lưng chú bảo vệ vào tòa nhà, sau đó là cả ngày ầm ĩ, cả ngày đầu choáng váng, từ sau tám giờ tối tất cả các phòng ban đều trống rỗng, chỉ có phòng tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn, cô nhai mì tôm nằm sấp trước máy vi tính lặng lẽ ghi nhớ các chú thích và ghi chú của người đi trước để lại.

Công việc trợ lý tổng giám đốc vốn rườm rà, hơn nữa cô cũng không phải là người lanh lợi, mơ mơ màng màng hai tháng mới lên tay. Nhậm Thanh đã từng hoài nghi tổng giám đốc tuy xuất hiện cùng cô rất nhiều lần nhưng không có tình cảm gì qua lại là hai năm trước vừa thấy đã yêu cô sao, lại có thể khoan dung cho tư chất của cô? Lúc đầu Lam Oánh Oánh nghe vậy, vẻ mặt sốt ruột đưa cho cô một cái gương.

Nhậm Thanh cúp máy, thang máy dừng ở lầu 7, Lam Oánh Oánh giẫm đôi giày cao bảy tấc nghiêm túc rảo bước đi vào. Mặc dù là thời điểm tan việc, nhưng đa số nhân viên đều không lập tức rời đi, luôn kì kèo thêm bốn năm phút để trò chuyện, tâm sự về mấy chuyện bên lề, cho nên trong thang máy tính cả Lam Oánh Oánh vừa mới vào cũng chỉ có năm người.

Lam Oánh Oánh đề phòng nhìn chằm chằm vào vài đồng nghiệp phía trước, rồi từ từ nhích lại gần, nghiêm trang nói nhỏ: "Nhậm Thanh, khuya hôm nay tớ muốn ở cùng đám chị em, các tướng công, còn có các tướng công và các tướng công khác cùng đi hát Karaoke, cậu cũng tới góp vui đi?"

Nhậm Thanh dùng bàn tay đẩy cô ấy ra, mắt nhìn đèn chỉ thị tầng trệt, tỉnh táo nói: "Không đi."

Năm cuối cấp, Lam Oánh Oánh bắt đầu đọc tiểu thuyết đam mỹ, quyển sách đầu tiên là "Thanh Mạt" của Nhan Lương Vũ, cô ấy đọc xong, tổng kết: Nhân sinh khổ đoản, đam mỹ tình trường. Sau này càng không thể cứu chữa rồi.

Tuy Nhậm Thanh không đọc tiểu thuyết đam mỹ, nhưng chơi với Lam Oánh Oánh đến tận ba năm, cũng đại khái hiểu được, đại thúc có ba chỗ tốt: Thành thục, ẩn nhẫn, dễ đẩy ngã. Thiếu niên có ba chỗ quý: Khờ dại, đáng yêu, làn da đẹp.

"Cậu thật sự không đến?" Lam Oánh Oánh nhướng mày.

"Thật sự không đi. Tớ hơi sốt, về nhà nấu canh cá bồi bổ."

"Thuận tiện khám bác sĩ?"

"Không hẳn."

"Xí! Đồ chó đứng núi này trông núi nọ trọng sắc khinh bạn!"

Nhậm Thanh ăn ý lau mặt, yên lặng nói: "Đồ nước lợn."

Ban đầu Nhậm Thanh thuê một căn nhà hai phòng gần công ty cùng một đồng nghiệp, căn hộ có năm tầng, không có thang máy, nhưng trong phòng sạch sẽ, trên tường thậm chí còn có giấy dán tường khá đẹp. Sau đó, đồng nghiệp kết hôn nên chuyển ra, chủ nhà thấy Nhậm Thanh quy củ, chưa bao giờ làm mấy trò kỳ quái trong phòng ở, hơn nữa giờ đang giữa hè, ông chẳng muốn chạy tới chạy lui dẫn người đi xem phòng, nên đã hạ giá cho cô ở một mình.

Nhậm Thanh và Bạch Gia là bạn đại học cùng khoa không cùng lớp, Bạch Gia cao khoảng một mét bảy hai bảy ba, đen sẫm gầy teo, thích cười. Lúc ban đầu Nhậm Thanh bị đôi mắt cong cong kia mê hoặc, nhất thời xúc động nên đáp ứng ở cùng với anh. Khi đó vừa mới tốt nghiệp, cho tới bây giờ hai người đã bên nhau hai năm rồi.

"A lô, Nhậm Thanh, em khỏi nấu phần anh, hôm nay anh phải tăng ca, không qua, bên anh tín hiệu không tốt, ngày mai lại gọi cho em." Bạch Gia nói xong, cúp máy.

Nhậm Thanh đẩy xe mua sắm xe, nhất thời mờ mịt.

Sáng thứ hai, Nhậm Thanh mặt mày hồng nhuận tới làm việc, Lam Oánh Oánh ghen ghét chọt chọt mặt cô hỏi bảo dưỡng thế nào, Nhậm Thanh thầm nói một ngày cậu ngủ mười bảy tiếng thì sẽ trở thành thế này. Vốn đã có kế hoạch đi dạo phố xem phim cùng Bạch Gia, nhưng Bạch Gia không có hứng thú, lại từ chối, cô ở nhà không có việc gì chỉ có thể ngủ.

Trong phòng làm việc, Nguyên Tịnh Viễn gọi điện thoại nội bộ:

"Nhậm Thanh, tối nay Tuyết Nguyên có buổi tụ tập, mười giờ cô qua đó nhé."

Đồng nghiệp cũng gọi cô như vậy bởi vì không phân rõ họ "Nhậm" này đọc thanh nhị hay thanh tứ (*), không thể gọi cô "Tiểu Nhậm", đành phải tránh từ "Nhậm", thân thiết gọi thẳng tên cô. Những đồng nghiệp sau có lẽ cũng phân không rõ âm đọc của từ "Nhậm", có lẽ đơn thuần cảm thấy tên "Nhậm Thanh" dễ nghe nên đều gọi như vậy cả. Nguyên Tịnh Viễn thích chơi trội, hơn nữa là trợ lý của mình, quan hệ không xa, bình thường gọi cô là "trợ lý Nhậm", lúc lơ đãng thì cũng gọi "Nhậm Thanh".

(*) Nhậm trong tiếng Trung phiên âm là rén (thanh nhị) hoặc rèn (thanh tứ). Vì vậy, mọi người không rõ thanh nào nên không gọi là Tiểu Nhậm.

"Vâng." Nhậm Thanh thấp giọng đáp lại.

Cô, Diệp Hủy phòng kế toán và Tiểu Đào phòng kế hoạch là ba người nghèo, lúc rảnh rỗi sẽ kiêm luôn tài xế (*) của cao ốc Nguyên thị, à, tài xế lậu.

(*) Nguyên gốc là

- Tài xế được chỉ định tiếng Anh là designated driver, khi uống say, nếu ko thể lái xe thì họ có thể gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về. Hoặc khi đi chơi với nhóm thì có một người sẽ hứa ko uống rượu để còn tỉnh mà đèo mọi người về nhà an toàn.

- Theo WP Tinhnguyetcotran.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!