Nhậm Thanh về đến nhà thì Nhậm Đóa Lan đang xem quảng cáo, điều khiển từ xa đặt trên gối, thỉnh thoảng chị lại dùng móng tay cái ấn vào, sáu rưỡi đúng là thời gian xem tin tức. Nhậm Thanh cầm theo con gà lông lụa mà Hạ Nghiên Dương vì áy náy đã cố nhét cho cô, mở cửa đi vào. Gà lông lụa là Hạ Nghiên Dương tranh thủ cô đi bệnh viện băng bó mà về nhà lấy, đựng trong hộp quà, hiển nhiên cũng là người khác tặng.
Nhậm Đóa Lan nhìn tivi mất hứng nói: "Mày, có phải là, ở bên ngoài chơi, đã rồi hả?"
Nhậm Thanh không đáp lời, đi thẳng vào bếp nấu nước. Hai nồi, một cái nấu cháo gạo, một cái nấu gà lông lụa. Trên đường cô trở về cũng đã nghe hàng xóm nói làm gà lông lụa thế nào mới ngon, hàng xóm nói rất kỹ càng, còn có lòng lấy mấy trái táo từ trong nhà ra cho cô.
"Mày đang, nấu cái gì?"
"Gà lông lụa."
"Chỗ làm cho?"
"Bạn học cho."
Nhậm Thanh lưu loát chặt vài nhát trên con gà, nhồi táo khô, gừng, lại thêm hành vào, một chút muối cùng rượu, mở lửa hầm cách thủy. Cháo gạo đang sôi sùng sục trong nồi cơm, cô mở lửa nhỏ, lau lau tay đi ra khỏi nhà bếp.
"Chị, em đổi tã cho chị nha."
Nhậm Đóa Lan gật gật đầu. Đến khi Nhậm Thanh đi vòng qua trước xe lăn, chị mới nhìn thấy băng gạc trên trán cô. Trên băng gạc rõ ràng có màu vàng của thuốc và màu đỏ của máu.
"Đánh nhau, với người ta?"
Nhậm Thanh đáp "Không có", thuần thục giúp Nhậm Đóa Lan cởi quần ngủ, lấy tã có nước tiểu ra.
Lần đầu tiên Nhậm Đóa Lan không cầm giữ được cơn buồn tiểu là khi Nhậm Thanh học năm thứ ba trung học cơ sở. Chủ nhiệm lớp mới nhậm chức bất mãn Nhậm Thanh luôn đi muộn về sớm, nên muốn tới gặp phụ huynh. Nhậm Thanh ngăn không được, vừa không muốn nói bản thân khó khăn, đành phải viện đủ mọi lý do. Một bữa nọ, sau khi ăn xong có người gõ cửa, Nhậm Thanh ngậm bánh màn thầu mở cửa đã nhìn thấy chủ nhiệm lớp với vẻ mặt "Tôi biết em chưa chuyển nhà khác".
Cô vội vàng xin lỗi, ánh mắt chủ nhiệm lớp lại bỗng chốc thay đổi, tiếp đó, Nhậm Thanh nghe được tiếng tí tách rất nhỏ, cô chậm rãi quay đầu lại, trông thấy tay Nhậm Đóa Lan đang vịn tay cầm cửa nhà vệ sinh, dưới chân phản chiếu một bãi nước đọng không rõ màu da cam.
Đó là lần đầu tiên Nhậm Thanh nghe được Nhậm Đóa Lan khóc, vùi đầu vào khuỷu tay, tiếng khóc rất nhỏ. Nhậm Thanh không biết làm sao, ngồi xổm bên cạnh chị, càng không ngừng gọi chị.
"Em ôm chị lên giường nằm chốc lát nha, buổi sáng ngày mai đi phục hồi chức năng, em đã xin nghỉ với thầy rồi. Nhậm Thanh nói, hai tay vòng qua cổ và chân Nhậm Đóa Lan, dễ dàng bồng chị lên.
"Chị, chị húp thử canh gà lông lụa này đi, nghe nói ngon lắm, em nghe một bạn học cấp 2 nói bà con của bạn ấy nuôi gà lông lụa, giá cả rất phải chăng. Chị muốn ăn canh rùa mai mềm cũng không sao, nhưng không dễ lấy giống như trước nữa, việc kinh doanh rùa mai mềm trong tiệm cơm ở ngã tư đầu đường có vẻ không tốt lắm."
Nhậm Đóa Lan không nhẹ không nặng hừ một tiếng, chậm rãi nói: "Trên đầu, bị sao?"
Nhậm Thanh dừng một chút, nói: "Lúc cắt trái cây, Hạ Nghiên Dương không cẩn thận quẹt phải."
"Cắt.. trái cây, cắt đến, mặt?"
Buổi chiều Hàn Tranh cũng hỏi câu hỏi y hệt.
Nhậm Thanh biết rõ Nhậm Đóa Lan không thích Hạ Nghiên Dương, cũng không nhiều lời, cô lặng yên giúp Nhậm Đóa Lan mát xa bụng. Chuyển đề tài, cô hỏi: "Chị, vì sao chị thích anh cảnh sát kia?"
Nhậm Đóa Lan dùng sức rút chân về, móng cứng sắc nhọn ở đầu ngón chân xước qua lòng bàn tay Nhậm Thanh.
"Cút đi."
Nhậm Thanh thấy sắc mặt Nhậm Đóa Lan, cố lấy dũng khí nói: "Có một lần anh cảnh sát đó cãi nhau với chị, trách chị không chịu xin nghỉ để đi du lịch với anh ta, chị rất tức giận, bảo anh ta cút đi, chị nói hai người không phải là người chung một con đường..."
Nhậm Đóa Lan đương nhiên nhớ rõ lần bọn họ khắc khẩu. Anh phàn nàn nói anh luôn nhân nhượng chị, chị không có thời gian hẹn hò, anh sẽ tới đón chị tan tầm rồi lại đưa chị về nhà, xem như là hẹn hò... Kết quả anh khó lắm mới có thể được một lần nghỉ đông, chị lại đùn đẩy, chẳng qua chỉ mất ba ngày lương không đến 400 đồng cùng 300 đồng thưởng chuyên cần mà thôi.
Nhậm Đóa Lan chẳng muốn nói cho anh biết 700 đồng đó là một buổi cùng liên hoan của anh và đồng nghiệp, nhưng cũng là một tháng tiền thuê nhà của chị. Chị vốn đang bực bội, làm việc mệt bở hơi tai, lại còn nghe anh cảnh sát phàn nàn, nên không kiềm được cơn nóng giận.
"Đừng nhắc, anh ta."
Ánh mắt Nhậm Thanh ửng đỏ, các loại cảm giác sa sút dưới đáy lòng không ngừng quấy nhiễu, cô tiếp tục nói: "Em cảm thấy thật mệt mỏi, luôn hâm mộ quả là mệt mỏi... Hâm mộ lâu, sẽ biến thành ghen ghét."
Hạ Nghiên Dương quẹt dao lên mặt cô, sau khi xác nhận ánh mắt của cô không sao, một mực lo lắng sau này mặt cô sẽ có sẹo, về sau đi theo Triệu Nghiên xúi cô đi làm giải phẫu chỉnh hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!