Chương 9: Con Là Anh Trai

Edit by Shmily

Mọi chuyện phát triển thật ra không quá khác biệt so với Mãn Nhập Mộng đã lường trước, mới đầu Lâm gia là hạ quyết tâm phải dạy dỗ cô một trận, nhưng Lục gia lại không hề dao động, hiển nhiên là muốn che chở Mãn Nhập Mộng, hai nhà tuy rằng không có quan hệ làm ăn gì, nhưng bình thường ngẫu nhiên cũng sẽ thấy mặt nhau, một hồi nháo như vậy mơ hồ đã xé rách mặt nhau.

Bất quá Lục gia cũng muốn thoát sạch sẽ, lúc trước cũng là Lâm gia bọn họ vội vã muốn hai nhà kết thân, bày đủ mưu kế nhằm muốn hợp tác làm ăn với Lục gia.

Tuy Lục gia đã tỏ rõ thái độ, nhưng Lâm gia còn cố tình y như cao dính chó, quẳng cũng quẳng không ra, lúc này đánh vào thể diện như vậy, rốt cuộc cũng có chút giác ngộ.

Tình trạng của Lâm Khả Khê cũng không tốt lắm, đầu tiên là ở ngoài đường nhục nhã khách quý của Lục gia, đánh vào thể diện của nhà họ Lục, đây là lần xé mặt đầu tiên, ngay sau đó là làm cho vô số phu nhân tiểu thư của giới thượng lưu nhận thức rõ ràng bản thân kiêu ngạo ương ngạnh cỡ nào.

Buồn cười nhất chính là cô ta còn chưa có kiêu ngạo được bao lâu thì đã bị Mãn Nhập Mộng đánh trở lại, thuận tiện còn ném sạch mặt mũi của nhà họ Lâm.

Trong nhất thời, tình cảnh của Lâm gia ở trong cái giới này có vài phần xấu hổ, mỗi khi có buổi tiệc tối tụ hội nào là những phu nhân tiểu thư của nhà khác đều tự giác cách bọn họ rất xa, ngược lại lại quay đầu đi làm thân với Lục gia, người có tâm còn sẽ quan tâm tới Mãn Nhập Mộng vài câu.

Việc làm ăn của Lâm gia tuy không chịu ảnh hưởng nhiều, nhưng mà việc xấu trong nhà bị phơi ra ngoài ánh sáng lại có ảnh hưởng tới một số hợp đồng đang đàm phán, có đối tác thậm chí còn trực tiếp tìm tới Lục gia.

Việc này vốn là chuyện rất nhỏ, nhưng lại có một số người không nhịn được ở sau lưng quạt gió thổi lửa, trực tiếp thăng cấp tới trên mặt lợi ích.

Không cần nghĩ cũng biết, làm như vậy cũng chỉ có Lục gia, Mãn Nhập Mộng cũng là nghĩ tới một bước này nên mới dám ra tay đánh trả.

Những thiên kim danh viện này, cũng giống như các danh môn khuê tú thời cổ đại, ai ai cũng muốn khoác lên mình một bộ dạng hoàn mỹ nhất trong giới thượng lưu này.

Nhưng chỉ cần là người thì đều sẽ có vài phần tính tình xấu xa, thế nhưng bọn họ chính là mặt mũi của gia tộc, cho nên thời thời khắc khắc đều phải mang trên mặt bộ dáng của một thiên kim tiểu thư, cho dù thực sự có chuyện khiến mình muốn đáng muốn mắng thì cũng phải làm thật lặng lẽ.

Đột nhiên xuất hiện tình huống dị loại như Lâm Khả Khê này, sao có thể không bị xa lánh chứ.

Cái vòng này phần lớn đều là giả dối, bọn họ so chính so xem mình có thể giả vờ đến mức nào, giả vờ trong bao lâu.

***

Hứa Lam đưa tới cho Mãn Nhập Mộng chè giải nhiệt mà phòng bếp vừa làm, cùng cô nói một ít chuyện xảy ra gần đây, không ngoài gì khác đều là chuyện Lâm Khả Khê làm ầm ĩ ở nhà như thế nào, muốn gây phiền phức cho Lục gia ra sao, hoặc là những vị phu nhân tiểu thư khác muốn gặp được cô.

Mãn Nhập Mộng đem thuốc màu đổ ra cái đĩa, bút lông cừu chấm một chút màu, nhẹ nhàng nói: "Tiếc quá."

Nhưng lời này lần trước Hứa Lam cũng nghe thấy cô nói qua, là khi Lâm Khả Khê đổ một chậu nước đá xuống người Mãn Nhập Mộng, cô đã nhìn kem rơi trên mặt đất nói những lời này.

Lúc ấy Hứa Lam không có thời gian nghĩ nhiều, cũng không nghe ra có cái gì không thích hợp.

Hôm nay nghe lại những lời này, cô ấy lại nghe đến lạnh cả người, giống như là bị người ta lột quần áo ném trên nền tuyết lạnh giữa mùa đông rét buốt, lạnh lẽo từ lòng bàn chân thoáng lan ra khắp người khiến cô ấy rùng mình một trận.

Hứa Lam cũng có hơi không dám nhìn Mãn Nhập Mộng.

Lúc mới gặp mặt cô ấy cũng biết rằng, vị tiểu thư này không dễ lừa, hiện tại mới hiểu rõ, cô so với những người xấu xa ngoài kia ẩn mình rất sâu, đến nỗi sâu như thế nào thì không thể biết được.

Mãn Nhập Mộng nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cái, bộ dáng rất ôn nhu: "Chị tiểu Lam, chị sợ em sao?"

Còn có năng lực nhìn thấu người khác này nữa.

Hứa Lam miễn cưỡng mỉm cười: "Không...! Không sợ."

Nhưng lúc mình nhìn vào cặp đồng tử đen nhánh kia thì lại rất rõ ràng, đây không phải một cô gái nhu nhược không thể tự gánh vác, tuyệt đối không phải.

Mãn Nhập Mộng cười, đoan chính ngồi vẽ trước bàn tranh, ngữ khí có chút hờn dỗi: "Chị sợ gì chứ, em chỉ là một cô nhóc vừa mới thành niên mà thôi."

Cô nói xong liền nhìn Hứa Lam chớp chớp mắt, Hứa Lam ha ha cười gượng vài tiếng, thế nhưng cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

Bởi vì Mãn Nhập Mộng nói rất có đạo lý.

Một cô nhóc nhà quê vừa mới thành niên, có thể tâm cơ tới mức nào chứ? Chắc là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!