Chương 34: (Vô Đề)

Trong căn phòng tối.

Ảnh chụp trên mặt bàn bày bừa tán loạn không đồng nhất, trong ảnh là một đôi thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp. Hình ảnh dừng ở lúc bọn họ hôn môi, nắm tay hoặc là ôm nhau.

Người đứng ở bên cửa sổ từ trên cao nhìn xuống bọn họ, giống như thờ ơ lạnh nhạt. Cô ta nâng ly rượu vang đỏ trong tay lên hơi lay động, ngửa đầu nhấp một ngụm. Vung tay, cốc đế cao nện xuống mặt đất vỡ tan tành.

Người đàn ông ngồi bên cạnh cười khẽ, nâng cằm cô gái lên: "Sao nào, ghen tị?"

Cô gái quay đầu tránh khỏi cái vuốt ve thân mật của hắn, có điều ngay sau đó lại bị hắn nắm mặt quay trở về.

Đối phương cười âm lãnh: "Cả thân thể của cô cũng đều đã bán cho tôi rồi, bây giờ lại cảm thấy tôi ghê tởm sao?"

Bọn họ đối diện nhau, trong mắt đối phương đều là sự chán ghét, người đàn ông bỗng nhiên niết cằm cô ta hôn môi, nhưng trong đáy mắt lại không hề chứa chút dụ. c vọng nào, chỉ là cắn môi cô gái, thẳng đến khi nếm được mùi máu tươi, hắn mới hứng thú buông tay.

Cô gái kia thoát khỏi sự khống chế, mềm nhũn ngồi dưới đất, oán hận cách xa người đàn ông u ám kia.

"Biết sợ là tốt." Hắn nếm rượu, lòng bàn tay cọ qua vệt máu ở khóe môi, đầu ngón tay vân vê vài cái, nồng đậm trào phúng.

"Nếu chúng ta đã ở chung trên một con thuyền rồi thì cô tốt nhất vẫn là nên nghe lời một chút."

"Anh thật sự sẽ giúp tôi chỉnh Lục Kiêu Hà với Mãn Nhập Mộng?"

"Đương nhiên."

Người đàn ông kia cười ác liệt, cầm lấy ảnh chụp của Mãn Nhập Mộng, nhìn một lúc lâu, đột nhiên câu môi: "Cô gái này thật xinh đẹp, không trách được Lục Kiêu Hà lại yêu thích như vậy. Ngay cả tôi cũng..." Hắn tấm tắc một tiếng, đem ảnh chụp bỏ vào trong túi áo tây trang: "Tấm này tặng tôi nhé."

"Anh có ý gì?"

Cô gái ngồi trên đất hét lên: "Đừng có nói với tôi là anh có hứng thú với cô ta!"

"Đương nhiên là có, có ai mà không thích mỹ nhân đâu?"

"Vậy tôi thì sao!? Tôi là cái gì! Tôi ở cùng anh lâu như vậy thì được tính là cái gì?"

Người đàn ông cười khẽ: "Cô là thứ gì chính cô không phải rất rõ ràng sao? Giữa chúng ta chỉ có lợi ích mà thôi, tỉnh táo một chút, đừng yêu tôi như cô từng yêu Lục Kiêu Hà làm gì. Tôi nhẫn tâm hơn hắn rất nhiều."

Ngón tay hắn nhẹ nâng lên, vén tấm rèm che cửa nhìn xuống thành phố phồn hoa phía dưới tầng lầu. Ánh sáng chiếu vào làm hắn hơi híp mắt lại, đôi mắt hẹp dài tràn đầy hứng thú nồng đậm.

Rất nhanh thôi sẽ gặp mặt nhau.

Người đàn ông chậm rãi uống một ngụm rượu.

Lúc này đây, trò chơi dường như đã ngày càng thú vị rồi.

***

Thời gian trôi qua như thoi đưa, càng lúc càng nhanh.

Tổ nhân viên lên kế hoạch cho buổi triển lãm tranh đã được thông qua, Mãn Nhập Mộng được làm tổ trưởng khiến không ít người bất mãn, có điều ngại tính cách không dễ chọc của cô, phần lớn mọi người đều là giận mà không dám nói gì.

Trường học vì muốn tạo điều kiện cho các cô chuẩn bị triển lãm, không những chuẩn bị một phòng vẽ tranh lớn mà còn dọn dẹp một phòng học để tổ bọn họ có thể họp nhóm thuận lợi hơn. Mới đầu mọi người đương nhiên đều là tụ tập chia bè kéo phái, cô lập Mãn Nhập Mộng, cô cũng chỉ cười nhạt, cũng không có nói gì.

Bình an trôi qua một tuần, mỗi ngày cô đều là người tới phòng vẽ tranh sớm nhất, cũng là người về muộn nhất trong mọi người, vì vậy nên những người khác cũng ngại lười biếng.

Lúc trưa, mọi người hầu như đều mệt mỏi, những sinh viên khác đều trở về kí túc xá nghỉ ngơi, nhóm bọn họ lại chỉ có thể tận dụng hai tiếng giữa trưa để hoàn thành xong tranh vẽ. Bất quá có thể tham gia buổi triển lãm quan trọng như vậy, mọi người hiển nhiên cũng rất vinh hạnh, cũng không có ai oán giận.

Lúc vẽ tranh, có một nữ sinh dùng hết thuốc màu, đi ra ngoài mua cũng không kịp, Mãn Nhập Mộng liền đưa thuốc màu còn dư của mình cho cô ấy: "Dùng cái này đi, vẫn còn mới đấy."

Nữ sinh kia ậm ừ một tiếng, trao đổi ánh mắt với những người khác, Mãn Nhập Mộng không nói gì, tiếp tục vẽ tranh. Nữ sinh kia cuối cùng vẫn mở thuốc màu ra pha chế, bắt đầu tô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!