Chương 30: (Vô Đề)

Edit by Shmily

Yêu đương có hương vị gì?

Là nước ngọt có ca rắc thêm chút chanh đường, nóng bỏng thiêu đốt.

Là gió mùa xuân, mưa mùa hè, ánh trăng mùa thu hay là ánh mặt trời mùa đông.

Sau khi Mãn Nhập Mộng với Lục Kiêu Hà "chính thức" trở thành người yêu, dùng cách nói của Hạ Bỉnh Hàn mà nói thì chính là ngọt đến rụng cả răng.

Lục Kiêu Hà thanh tâm quả dục trước kia hiện tại lại mơ hồ có chút lưu manh nhiệt tình.

Hạ thiếu gia vô cùng khinh thường, lúc thi cuối kỳ bận rộn như vậy còn có thời gian nhàn rỗi mà cảm thán: "Yêu đương đúng là khiến mấy người điên hết rồi!!"

Bất quá, hắn lại có chút hâm mộ không thể nói hết được, nhìn đám người xung quanh mình, Tiếu Hạ quá ngây thơ, hắn không hạ thủ được.

Văn Duyệt lại quá hung, không có hương vị của phụ nữ.

Duy chỉ có Nhiễm Bích, tuy rằng kỳ kỳ quái quái, nhưng bộ dáng cũng không tệ lắm.

Gần đây hắn thường xuyên thích tới gần cô nàng, một khắc rảnh rỗi liền thò tới gần hỏi: "Em đang làm gì đấy?

Bị ánh mắt lãnh đạm của Nhiễm Bích đảo qua, trong lòng hắn hẫng một nhịp, cười ha hả: "Kiêu Hà với em gái tiểu Mãn ngọt ngọt ngào ngào, Đinh Khải Trạch với Văn Duyệt cũng thân thiết nóng bỏng.

Nếu không hai chúng ta chắp vá chút, cũng nói chuyện yêu đương đi?"

Nhiễm Bích nhìn hắn, nghiêm túc nhìn kỹ.

Hạ Bỉnh Hàn ngồi nghiêm chỉnh, để cô nàng ngắm đủ.

Lại nghe thấy cô ấy nói: "Yêu cái mụ nội anh."

"Ai dạy em mắng người như vậy hả? Anh đánh cả con gái đấy nhá."

Nhiễm Bích khép sách lại, ghé mặt qua, đập anh ta một cái: "Tới đánh đi, anh thử đánh xem."

Hạ Bỉnh Hàn bị gương mặt trắng nõn đột nhiên kề sát của cô làm cho hoảng đến phiền lòng, không xuống tay được, ngược lại còn rướn tới gần, hôn một cái lên má Nhiễm Bích, hôn xong liền chạy: "Đàn ông tốt như ông đây không đấu với phụ nữ."

Nhiễm Bích ném sách xuống đuổi theo: "Dám hôn tôi, bà đây đánh cho anh thành cái đầu heo!"

Cô nàng đuổi theo, trên đường đụng phải Mãn Nhập Mộng, sách trong ngực cô bị đụng rơi hết xuống đất: "Không sao chứ Mãn Mãn, có làm cậu bị thương không?"

"Không sao."

Mãn Nhập Mộng ngồi xổm xuống nhặt sách, Nhiễm Bích cũng giúp.

Mãn Nhập Mộng liếc cô nàng một cái: "Cậu với Hạ học trưởng sao lại đánh nhau thế?"

"Là anh ta chọc tớ."

Nhiễm Bích không biết nghĩ tới cái gì, mặt hồng lên.

Mãn Nhập Mộng đối với phương diện này lại không quá hiểu biết, ừm một tiếng: "Vậy có cần tới giúp cậu dạy dỗ anh ta không?"

"Không cần đâu."

Nhiễm Bích dậm chân, mũi chân nghiền nghiền trên mặt đất, có chút xấu hổ: "Tớ tự mình dạy dỗ là được."

Lại hỏi: "Cậu định đi đâu thế, tớ đi với cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!