Edit by Shmily
Mãn Nhập Mộng chớp chớp đôi mắt sáng ngời, tiến về phía trước một bước, ngửa đầu nhìn anh: "Tiểu Lục gia."
Lúc cô nói chuyện, má lúm trên má ẩn ẩn xuất hiện, đôi mắt mênh mông đại dương như có sao băng lướt qua, một khuôn mặt không hề tỳ vết, đẹp như một khối ngọc.
Lục Kiêu Hà thấp giọng ừ một tiếng, cũng lẳng lặng nhìn cô, chờ cô mở miệng.
Sau đó, Mãn Nhập Mộng túm lấy vạt áo cạnh eo của anh, mượn lực chậm rãi nhón chân lên, hai khuôn mặt dựa đến càng gần, hô hấp của Lục Kiêu Hà cũng càng trầm hơn, bất quá vẫn bất động thanh sắc như cũ lẳng lặng nhìn cô, chờ cô mở miệng.
"Hay là..."
Cô giấu đi câu nói kế tiếp, rồi lại có vẻ mười phần dụ dỗ, khiến người khác không tự giác mà suy nghĩ bậy bạ, hầu kết của Lục Kiêu Hạ động động, nửa dụ nửa dỗ nhẹ giọng hỏi: "Hay là cái gì?"
Giây tiếp theo, Mãn Nhập Mộng từ trong túi móc ra một tờ rơi quảng cáo tiệm trà sữa mới mở, chỉ vào cốc trà sữa bên trên: "Cửa hàng mới mở, giảm giá 50%, tiểu Lục gia, hay là em mời anh uống trà sữa nhé?"
Lục Kiêu Hà: "..."
Uống con mẹ nó trà sữa ấy!
Thần sắc anh âm trầm xuống, cười lạnh hơn nửa ngày không nói chuyện, Mãn Nhập Mộng cho rằng anh không thích, lại cầm tờ đơn một hồi lâu, chỉ vào vị khác rồi nói: "Uống cái này được không? Hay là anh chỉ thích uống cafe, không thích uống trà sữa?"
Lục Kiêu Hà giơ tay, ngăn chặn gân xanh đang giật giật ở trên trán, âm trầm quỷ dị nhìn chằm chằm cô: "Bé con, đây là lời cảm ơn của em?"
"Không thì sao?"
Mãn Nhập Mộng nhíu mày: "Anh còn muốn ăn cái gì?"
Cô sờ soạng túi, duỗi tay móc ra một nắm tiền đặt ở trong tay, 1 tệ 50 tệ đều có, đếm đếm một chút, vừa vặn 200 tệ, Mãn Nhập Mộng đau lòng ngầm hạ quyết tâm: "Được rồi, em mời anh ăn một bữa cơm."
Ăn ăn ăn!
Cô chỉ biết ăn!
Hỏa khí của Lục Kiêu Hà càng ngày càng nặng, nhéo mạnh cằm cô: "Đấu với người khác thì cơ linh xảo quyệt như vậy, đối mặt với anh thì lại giả ngu giả ngơ? Xem anh là đồ ngốc?"
"Không phải mà." Mãn Nhập Mộng tựa hồ là bị anh bóp đau, khẽ cau mày một cái, muốn tránh thoát, Lục Kiêu Hà lại càng kiềm chế chặt hơn, cô lùi về phía sau nửa bước, hơi chu môi, bộ dáng có chút ủy khuất: "Bởi vì anh là tiểu Lục gia."
Lại nữa.
Lại muốn đem Lục lão gia tử ra hù dọa anh, thật sự cho là anh sợ sao?
Lục Kiêu Hà nghĩ đến tâm phiền ý loạn, thân thể càng áp về phía cô hơn, thẳng đến khi éo Mãn Nhập Mộng vào con hẻm nhỏ hẹ, khuôn mặt nhỏ của cô gái đỏ lên, con ngươi đen nhánh ở trong ánh sáng mờ ảo càng thêm vẻ ủy khuất, Lục Kiêu Hà cũng không để bộ dáng này của cô đánh lừa, cánh tay ôm sát vòng eo của cô kéo vào trong ngực mình, cúi người.
"Bởi vì em biết, anh sẽ bảo vệ em." Cô vội vàng lên tiếng, Lục Kiêu Hà dừng ở cách môi cô vài centimet, sửng sốt.
Mãn Nhập Mộng dù có khôn khéo tới mức nào thì lúc đối phó với Lục Kiêu Hà cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô đánh không lại anh, lực lượng cũng không so lại, hơn nữa, thần sắc tối tăm vừa rồi của Lục Kiêu Hà đích xác khiến cô có vài phần sợ hãi, đấu võ không được thì cô phải thắng bằng trí rồi.
Thấy động tác của anh dừng lại, tựa hồ là đang đánh giá biểu tình của cô thật hay giả, Mãn Nhập Mộng rũ mi, ngữ khí nhẹ nhàng, mang theo sự mảnh mai đặc trưng của cô gái nhỏ: "Hay là chỉ có em tự ảo tưởng, chẳng lẽ tiểu Lục gia cũng muốn bắt nạt em như những người khác sao?"
Lục Kiêu Hà nhíu mày buông cô ra, bàn tay đang bóp chặt eo cô cũng chậm rãi thả lỏng, Mãn Nhập Mộng hơi hơi thở ra một hơi, đột nhiên, thanh âm châm chọc của Lục Kiêu Hà lại vang lên: "Giả vờ yếu đuối cũng rất lợi hại."
Trong lòng Mãn Nhập Mộng lộp bộp một chút, khóe môi có chút cứng đờ, muốn nói cũng không biết phải nói cái gì, cuối cùng vẫn là quyết định cái gì cũng không nói, đờ đẫn đứng ở trước mặt anh.
Lục Kiêu Hà khom lưng nhặt tờ quảng cáo trà sữa bị rơi ở dưới đất lên, nhìn lướt qua, lại nhìn về phía Mãn Nhập Mộng: "Chơi trò này với anh, quá non, bất quá..." Anh nhéo má cô: "Có một câu em nói rất đúng."
Lúc Mãn Nhập Mộng còn ngây người thì Lục Kiêu Hà đã buông tay ra khỏi mặt cô, thay cô sửa sang lại đầu tóc, xoay người đi ra ngoài: "Tiệm trà sữa ở đâu?"
Thiếu niên chậm rãi đi ra cửa, ánh sáng bên ngoài dừng ở trên người anh, hội tụ thành một đường chậm rãi kéo ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!