Chương 16: Móc Nghéo Nhé

Edit by Shmily

Anh vừa nói xong câu này, Tiếu Hạ theo bản năng nhìn về phía Mãn Nhập Mộng, cô gái nhỏ xinh đẹp chỉ lo cúi đầu ăn cơm, động tác thong thả ôn nhu, bát canh bốc hơi nóng làm cho lông mi cô nhẹ nhàng run lên một cái, cái miệng nhỏ uống từng ngụm canh, cũng không bởi vì Lục Kiêu Hà nói gì mà kinh ngạc hay thẹn thùng.

Bộ dáng Lục Kiêu Hà cũng không thèm để ý, chỉ vẫy tay bảo ông chủ múc thêm một bát canh nữa, đẩy về phía Mãn Nhập Mộng, cong môi: "Uống thêm."

Trên thực tế, ban nãy Mãn Nhập Mộng đã ăn được không ít, cô cũng nhìn ra trong mắt Lục Kiêu Hà không có ý tốt gì, nói thẳng: "Em no rồi."

Lục Kiêu Hà nhìn cô không nói, trong tay cầm một điếu thuốc, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại gõ gõ xuống bàn, cứ như vậy cười khẽ nhìn cô, có chút quỷ dị, Tiếu Hạ quen biết Lục Kiêu Hà lâu như vậy, tự nhiên cũng biết vị đại thiếu gia này kỳ thật là một người rất khó nắm bắt, làm chuyện gì cũng đều tùy vào tâm trạng.

Quả nhiên, Lục Kiêu Hà thưởng thức điếu thuốc trong tay, cúi người tới gần bàn ăn, ngón tay khớp xương rõ ràng điểm vào cạnh bát canh, thanh âm trầm thấp: "Nghe lời."

Trong miệng là ý tứ ôn nhu, nhưng thực tế, đôi mắt anh đã chuyển lạnh.

Mãn Nhập Mộng biết, anh đại khái là không vui vì lúc nãy cô không phản ứng anh, dồn vào để trả thù, thật đúng là keo kiệt mà, cô có chút bất đắc dĩ, thanh âm vốn ôn nhu cũng mang theo vài phần trấn an: "Đừng náo."

Tiếu Hạ suýt nữa phun cơm ở trong miệng ra, cô ấy liều mạng nghẹn xuống, muốn thu cảm giác tồn tại của mình tới mức thấp nhất, vốn tưởng là Lục thiếu gia sẽ không để người khác xoay mình vòng vòng, ai ngờ anh đột nhiên dựa ra phía sau, rũ mi chuẩn bị châm thuốc, phảng phất như là tính buông tha cho cô.

Chỉ là, thanh âm mềm nhẹ của Mãn Nhập Mộng lại vang lên: "Tiểu Lục gia, đây là nhà ăn, không được hút thuốc."

Tay Lục Kiêu Hà dừng lại, nheo mắt nhìn cô: "Em cũng quản chặt đấy."

Mãn Nhập Mộng ngồi thẳng người, giống như một con robot khoác da mặt loli: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh không quan tâm tới sức khỏe của mình, sao có thể không quan tâm tới cả sức khỏe của người khác chứ? Huống chi đây là nơi công cộng, anh làm thế là rất không có đạo đức công cộng."

Thanh âm cô gái rất ôn nhu, tuy lời nói có không xuôi tai lắm, nhưng Lục Kiêu hà vẫn có chút hoảng hốt, nghe xong anh lại thật sự không tiếp tục châm thuốc nữa, chỉ cong môi, ý vị không rõ xùy một tiếng: "Nhóc con lắm chuyện."

Anh đứng dậy rời đi, điếu thuốc trong tay bị bẻ thành hai đoạn, lúc đi ngang qua thùng rác thì thuận tiện ném vào, Mãn Nhập Mộng nhìn Tiếu Hạ: "Học tỷ nhanh ăn đi."

Ban nãy Lục Kiêu Hà ở đây, cô ấy vẫn luôn không thể ăn cơm một cách tự nhiên, bận rộn cả một buổi sáng cũng cảm thấy rất mệt mỏi, Tiếu Hạ cảm kích nhìn Mãn Nhập Mộng, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, ăn chưa được mấy miếng, Lục Kiêu Hà lại quay trở lại, hình như là anh đi lên tầng ba mua trái cây, đại thiếu gia tự phụ cầm theo túi đồ đi vào nhà ăn, nhìn kiểu gì cũng giống một bức phong cảnh tuyệt đẹp.

Tiếu Hạ gian nan nuốt cơm, đưa một ánh mắt qua cho Mãn Nhập Mộng, cô vừa mới quay đầu lại, Lục Kiêu Hà liền đem trái cây trên tay đặt vào trong ngực cô.

Cô ngửa đầu nhìn anh, mái tóc đen nhánh lướt qua sườn mặt tinh xảo, nhìn từ góc độ của Lục Kiêu Hà, khuôn mặt của cô gái xinh đẹp không có chỗ nào để chê, ánh mắt anh hơi tối lại: "Có việc thì gọi cho anh."

Nói xong mấy chữ này, Lục thiếu xoay người liền đi, Mãn Nhập Mộng nhìn hoa quả trong ngực, nhíu mày, cái gì cũng có thể nhưng sao lại mua cho cô quả dưa hấu lớn như vậy chứ, là muốn cô xách mệt hay là ăn tới mệt chết đây?"

Đang phát sầu thì Lục Kiêu Hà lại nhắn một tin qua đây: "Dám vứt thử xem."

Mãn Nhập Mộng hiểu rõ, đại thiếu gia là ghi hận cô vừa rồi mắng anh hút thuốc, thật là không bao giờ quên thù nha.

Cô thở dài, ôm dưa hấu tròn vo chờ Tiếu Hạ ăn cơm xong, lại ôm nó đi về khu dạy học.

Chuyện phải làm vào buổi chiều đơn giản hơn nhiều so với lúc sáng, Tiếu Hạ đưa cô đi làm quen những nơi cô sắp học một vòng, bởi vì không cần trọ ở trường nên Mãn Nhập Mộng không tới tham quan ký túc xá.

Kế đó chính là sắp xếp quân huấn, đầu tiên, các tân sinh viên phải tới khu dạy học nhận quân phục của mình, sau đó chờ được phân huấn luyện viên cùng đại đội, đại đội quân huấn chia làm hai, đại đội nam và đại đội nữ, các đại đội dựa theo bốn chuyên ngành để phân chia thành các tiểu đội nhỏ hơn, Mãn Nhập Mộng được phân vào tiểu đội 8.

Quân huấn của đại học Nam Khánh và các trường đại học khác có rất nhiều điểm khác nhau, 15 ngày đầu tiên là huấn luyện hằng ngày, sau đó sẽ có 5 ngày đi dã ngoại sinh tồn dưới hình thức trại hè, nghe được tin này, các tân sinh viên đều cảm thấy mới mẻ, đối với quân huấn cũng vô cùng chờ mong.

Mãn Nhập Mộng nhận được quân phục vừa người với mình, nghe hướng dẫn viên nói một số thứ cần lưu ý, ngày đầu tiên báo danh của tân sinh viên xem như đã hoàn tất.

Cô với Tiếu Hạ ngồi ở sân điền kinh nghỉ ngơi, bây giờ đã sắp tới lúc hoàng hôn, sắc trời lại không có xu thế tối đi, trên sân điền kinh còn có học sinh chuyên ngành thể dục đang rèn luyện.

Hai người ngồi ở chỗ bóng râm hóng gió, Tiếu Hạ quay đầu nói chuyện với cô, thuận tiện đánh giá Mãn Nhập Mộng, quả nhiên cô rất xinh đẹp, giống như là búp bê sứ tinh xảo, trên mặt không có chút tỳ vết nào, mặt mày như họa, khí chất ôn nhu, giống như tiểu thiên sứ mang theo năng lượng chữa lành, chỉ cần nhìn cô, ngồi ở bên cạnh cô, Tiếu Hạ liền cảm thấy an ổn cùng nhẹ nhàng không thể hiểu được.

Mãn Nhập Mộng còn đang nhìn chằm chằm quả dưa lớn trong ngực, ban nãy vẫn luôn bận rộn, cũng không có mua được dao, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Hạ, thanh âm ôn nhu lẫn vào trong tiếng gió, mê người lại dễ nghe: "Học tỷ, em mời chị ăn dưa hấu nhé."

Tiếu Hạ ngẩn ra, muốn nói không có dao sao ăn được.

Những lời này còn chưa ra khỏi miệng, liền thấy cô gái nhỏ ôn nhu như nước ở bên cạnh đứng lên, đem bao nilon lót ở bên dưới quả dưa hấu, sau đó cô nâng cao tay, lấy tay bổ xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!