Edit by Shmily
Cái suy nghĩ này rất không lý trí, cho nên Lục Kiêu Hà cuối cùng vẫn thu tay lại.
Mãn Nhập Mộng xoa nhẹ hai má bị anh nhéo, lúc ngẩng đầu lên thì anh đã cầm theo áo khoác đi xa.
Bước chân của anh rất chậm, lúc tới gần cửa, ánh chiều tà của hoàng hôn tức khắc từ bên ngoài phủ tới, thiếu niên dẫm lên ánh sáng ngược đi đến, thân ảnh thon dài phảng phất như muốn hợp lại với ánh sáng kia.
Mãn Nhập Mộng cầm vòng cổ anh đưa, ngơ ngác nhìn.
Lục Kiêu Hà dừng chân lại, xoay người, thanh âm khàn khàn vang lên trong gara trống trải, không hiểu sao có chút mềm nhẹ: "Đuổi kịp.
"
Mãn Nhập Mộng chạy chậm qua, nghiêng người đứng ở bên người anh, trên đường về biệt thự, hai người cũng không nói lời nào, Mãn Nhập Mộng là một cái hũ nút*, chỉ cần người khác không nói lời nào thì cô cũng sẽ không mở miệng trước, mà Lục đại thiếu gia hiển nhiên cũng là một người lười bắt chuyện.
*Hũ nút: Ý chỉ người hướng nội, ít nói, trầm
Bởi vậy, bầu không khí theo đó cũng trở nên xấu hổ, Mãn Nhập Mộng như vô ý đi cách xa Lục Kiêu Hà một đoạn, nhưng vào lúc này, Lục Kiêu Hà đều sẽ duỗi tay kéo cô qua, mỗi một lần kéo, sắc mặt của anh càng chìm thêm vài phần.
Mãn Nhập Mộng ngây ngốc đi theo, tay đột nhiên bị người kéo lấy, nhiệt độ cơ thể nóng rực làm cô run mi, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh: "Tiểu Lục gia làm gì thế?"
"Chưa về vội.
"
Lục Kiêu Hà nói xong liền kéo cô tới cạnh cái ghế dài ngồi: "Chúng ta ngắm hoàng hôn.
"
"! "
Mãn Nhập Mộng xác định bản thân không nghe lầm, ngây thơ nhìn sườn mặt anh: "! Bây giờ sao?"
Lục Kiêu Hà nhìn chằm chằm những rặng mây đỏ ở phương xa không nói lời nào, cô lại nhẫn nại tính tình hỏi anh mấy câu, Lục Kiêu Hà chỉ hờ hững đáp, Mãn Nhập Mộng bĩu môi, mắt nhìn tay bị anh nắm lấy, không có cách nào, chỉ có thể ngồi lại.
Chỉ là cảnh sắc hoàng hôn như vậy, Mãn Nhập Mộng ở núi Thanh Sầm mỗi ngày đều có thể thấy, so với bây giờ càng thêm mỹ lệ hơn, cũng gặp qua ngàn vạn thứ thú vị hơn thế, thật sự không nhấc nổi tâm tư thưởng thức phong cảnh cùng anh, vì thế bản thân ngồi bên cạnh rũ đầu gật gù ngủ mất.
Lục Kiêu Hà từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, ngậm một điếu ở trong miệng, quay đầu vừa nhìn, lại thấy cô nhóc này đang rung đùi đắc ý ngáp một cái.
Hôm nay thi đấu mấy tiếng liền, hơn nữa còn chưa được ăn cơm, đích xác đã khiến cô mệt mỏi.
Đang nghĩ nghĩ, đầu Mãn Nhập Mộng thẳng tắp ngả về phía ngược lại với chỗ anh ngồi, Lục Kiêu Hà duỗi tay, bàn tay vững vàng tiếp được cái đầu nhỏ của cô, thật cẩn thận đem thân thể cô đỡ qua ngả vào trong ngực mình.
Thân thể mềm mại của cô gái ngả vào trong lòng anh, thời khắc đó, hương thơm từ cô chui vào trong chóp mũi anh, Lục Kiêu Hà ôm lấy lưng cô, lúc chạm tới cái eo nhỏ, trái tim anh đột nhiên hung hăng run lên, hô hấp cũng trầm đi.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động ôm một cô gái, có chút lo lắng cô sẽ không thoải mái, còn cố tình khống chế lực đạo, thật sự không cô phụ dụng tâm của Lục Kiêu Hà, hô hấp của Mãn Nhập Mộng càng thêm đều, hiển nhiên là ngủ đến càng say.
Bầu không khí có chút kỳ quái xen lẫn xấu hổ giữa hai người phảng phất theo giấc ngủ này của Mãn Nhập Mộng cùng cái ôm của anh tan thành mây khói.
Lục Kiêu Hà nương theo dư quang của hoàng hôn, lẳng lặng đánh giá khuôn mặt cô.
Khuôn mặt của Mãn Nhập Mộng tinh xảo giống như trẻ con, nhưng bởi vì đôi mắt quá bắt mắt cho nên vẻ trẻ con rút bớt đi đôi chút, hiện tại ngủ rồi, tất cả khôn khéo cùng giảo hoạt đều được giấu đi, lập tức biến thành một cô gái nhỏ đáng yêu.
Sắc trời chậm rãi tối đi, gió đêm trở lạnh.
Lục Kiêu Hà xoa xoa tóc cô, thấp giọng: "Vào nhà?"
Không ai trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!