Chương 10: Anh Ơi

Edit by Shmily

Dựa gần như vậy, Mãn Nhập Mộng có thể ngửi thấy được hương thuốc lá nhợt nhạt trên người của anh, nhiệt độ cơ thể cùng với tiếng tim đập, ngay cả thanh âm khàn khàn từ tính khi nói chuyện đều gần trong gang tấc.

Cảm giác này giống như một viên kẹo bạc hà bị ném vào trong nước sôi để nguội, ầm một tiếng tan thành bọt biển, lục phủ ngũ tạng cũng theo đó mà nóng lên đến kỳ lạ.

Mãn Nhập Mộng cảm thấy không được tự nhiên, cũng không thích chút nào.

Nhưng người đối diện là ai, cô đã nhận ra rồi.

Chính là người lần trước ở núi Thanh Sầm đua xe cùng với Lục Kiêu Hà, hơn nữa cuối cùng cô còn kết thù với Ninh Giải Hàng, lúc ấy cô mang theo đấu lạp cố tình che giấu mặt mình, chính vì không muốn tìm phiền phức, nào nghĩ đến thế nhưng lại còn có ngày gặp lại.

Để tránh Ninh Giải Hàng nhận ra mình, Mãn Nhập Mộng vẫn luôn cúi đầu, cô rõ ràng biết, Ninh Giải Hàng khó đối phó hơn nhiều so với Lâm Khả Khê, đây không phải người cô có thể chọc được, cũng không thể tùy tùy tiện tiện giải quyết, bằng không thì Lục Kiêu Hà đã sớm ra tay rồi.

***

Dưới ánh mặt trời, hai thiếu niên, một cô gái, phía sau còn có đám tiểu tùy tùng tốp năm tốp ba đứng xem, trường hợp này làm cho ông chủ ở cái tiệm tạp hóa gần đó cùng đám người đi đường có chút ngây người.

Nơi trước sau đều hoang vu dã lĩnh như thế này mà còn có thể nhìn thấy cảnh đánh nhau? Còn mẹ nó là hai nam tranh một nữ?

Hiếm lạ nha.

Mấy ông lão phe phẩy cái quạt hương bồ cùng mấy dì lớn tuổi kéo nhau qua băng ghế nhỏ đằng kia ngồi dưới tàng cây quan sát.

Bàn tay rũ bên người của Mãn Nhập Mộng nhẹ nhàng kéo áo của Lục Kiêu Hà, muốn bảo anh nhanh chóng giải quyết chuyện này rồi mang mình rời đi, chẳng qua là động tác nhỏ này của cô không thể tránh khỏi hai mắt của Ninh Giải Hàng.

Hắn vuốt ve bàn tay bị Lục Kiêu Hà đánh trúng, nhìn chăm chú cái tay vừa mới kéo áo người khác của Mãn Nhập Mộng, lạnh giọng hỏi: "Hai người có quan hệ gì?"

Lời này đương nhiên là hỏi Mãn Nhập Mộng.

Chỉ là ngữ khí hỏi chuyện này làm cô thực sự không thoải mái, giống như cô là người đàn bà hư hỏng bị chồng bắt gian ở trên giường vậy.

Cô chỉ đánh hắn mấy cái mà thôi, hôm nay lại suýt nữa bị xe anh đụng phải, chính thức làm quen cũng không có, ngay cả lời cũng không nói qua, hắn dựa vào cái gì mà nói chuyện với mình như vậy?

Mãn Nhập Mộng nhìn chằm chằm cát vàng dưới chân, mũi chân đá văng một viên đá ra, trả lời cũng rất lạnh nhạt: "Liên quan gì tới anh.

"

Giọng nói phát ra, cô nghe thấy Lục Kiêu Hà cười một cái.

Mãn Nhập Mộng lặng lẽ bĩu môi, đại thiếu gia thế mà còn có tâm tình cười!

Trong lòng cô nổi lên vài phần oán trách, nếu không phải anh tới Thanh Sầm đua xe thì cô sẽ không gặp phải người này, càng sẽ không đánh nhau với hắn, nếu không phải hôm nay anh tới trễ thì cô cũng sẽ không gặp lại Ninh Giải Hàng.

Thật là xui xẻo.

Ninh Giải Hàng cũng không bị bộ dáng này của Mãn Nhập Mộng chọc giận, bộ dáng so với lúc ở núi Thanh Sầm thì trầm ổn hơn rất nhiều, ước chừng là sau khi trải qua thất bại thảm hại thì đã trưởng thành lên một chút.

Hắn nhíu mày nhìn Mãn Nhập Mộng, bởi vì cúi đầu nên tóc cô trượt xuống, cơ hồ che khuất cả khuôn mặt.

"Em rất sợ anh?" Ninh Giải Hàng hỏi.

Mãn Nhập Mộng vừa định nói không phải.

Lục Kiêu Hà đột nhiên xoay thân thể của cô qua, một phen ấn đầu cô vào ngực mình, bàn tay đặt ở trên tóc cô chậm rãi vuốt ve, giống như đang trấn an, nhưng người ngoài nhìn vào thì chính là biểu thị công khai chủ quyền.

Trên mặt Ninh Giải Hàng bình tĩnh, phảng phất như cũng không để ý tới sự thân mật của hai người, trực tiếp mở miệng: "Lục Kiêu Hà, tao thích cô gái này, muốn theo đuổi cô ấy.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!