Sáng sớm, Bùi Nguyên Tuân thúc ngựa đến Xu Mật Viện.
Bùi Nguyên Tuấn hiếm khi dậy sớm như vậy, bèn đi cùng đại ca.
Hôm nay hắn ta mặc một chiếc cẩm bào màu chàm viền hồng, thắt lưng ngọc, tóc búi trong mão ngọc, tay còn cầm một chiếc quạt tre trông rất phong nhã, ý cười nơi đáy mắt không sao che giấu được. Nhìn bộ dạng này không giống đến nha thự, mà càng giống ra ngoài uống rượu hẹn hò hơn.
Bùi Nguyên Tuân liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói: "Đệ đang làm ăn gì với Giả Đại Chính phải không?"
Tâm trí Bùi Nguyên Tuấn đang bay bổng tận mây xanh, nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn ta bất giác quay đầu nhìn trái phải, hạ giọng nói một cách thần bí: "Đại ca, huynh biết rồi sao?"
Bùi Nguyên Tuân nhíu mày, ánh mắt dò xét nhìn hắn ta.
Bùi Nguyên Tuấn không tự nhiên sờ mũi, cười khan hai tiếng rồi nói lấp lửng: "Đại ca, hóa ra huynh vẫn chưa biết..."
Không hiểu hắn ta đang úp mở chuyện gì, Bùi Nguyên Tuân cũng không có tâm tư đoán xem rốt cuộc hắn ta đang làm gì, bèn lạnh lùng nói: "Giả Đại Chính ham mê cờ bạc lại lười biếng, không thể tin tưởng. Bất kể đệ và hắn ta có làm ăn qua lại gì, sau này phải cắt đứt hoàn toàn."
Bùi Nguyên Tuấn "bụp" một tiếng, khép quạt lại, con ngươi đảo một vòng.
Tối qua, vì chuyện nạp thiếp, Kim Châu kiếm cớ cãi nhau với hắn ta đến nửa đêm, hắn ta tức giận bỏ sang thư phòng ngồi suốt đêm, đến ngủ cũng không ngon giấc.
Đại ca đột ngột nhắc tới như vậy, hắn ta còn tưởng Kim Châu đã đi mách lẻo với đại ca.
Nhưng nghĩ lại, cho dù Kim Châu trong lòng không vui, cũng sẽ không nói chuyện này với đại ca, dẫu sao đại ca cũng đã có thiếp thất, nếu nàng ta lấy chuyện này ra làm phiền đại ca, chẳng phải là làm đại ca mất mặt sao?
Nhưng chuyện này, sớm muộn gì đại ca cũng sẽ biết.
Vốn định đợi mọi chuyện xong xuôi mới nói, nhưng chọn ngày không bằng gặp ngày, thôi thì nói trước với đại ca luôn vậy.
"Ca, đệ đường đường là một quan viên Hộ bộ, sao có thể hợp tác làm ăn với một tên con bạc như hắn ta được, đúng là chuyện hoang đường," Bùi Nguyên Tuấn nói chắc như đinh đóng cột, rồi đột nhiên chuyển chủ đề, "Chẳng qua là gần đây Giả Đại Chính có làm mối lái buôn người, trong tay có mấy cô nương bán thân, trong đó có một vị tiểu thư nhà quan viên thất thế ở địa phương, dung mạo tài tình đều xuất chúng, đệ muốn nạp về phủ..."
Lời còn chưa dứt, Bùi Nguyên Tuân đã lạnh lùng liếc sang.
Ánh mắt sâu thẳm, uy thế bức người.
Những lời còn lại, Bùi Nguyên Tuấn không dám nói ra, đành ngượng ngùng ngậm miệng.
"Đệ muội đang mang thai, sắp sinh con nối dõi cho đệ, sao đệ có thể nạp thiếp vào lúc này?"
Bị đại ca quở trách, Bùi Nguyên Tuấn lập tức đổi giọng: "Được rồi, đại ca, đệ nghe huynh, chuyện này tạm thời gác lại không nhắc tới nữa."
Lúc nói những lời này, trong lòng hắn ta đang thầm tính toán.
Đại ca nói lúc này không thể nạp thiếp, không có nghĩa là sau này không thể. Chuyện nạp thiếp, cứ đợi Kim Châu sinh xong rồi tính.
Dù sao hắn ta cũng đã nuôi người đó ở bên ngoài làm ngoại thất, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ cách đón về phủ, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, đại ca và mẫu thân cũng không thể ngăn cản được nữa.
Trong Như Ý Đường, Bùi Nguyên Oánh từ Hầu phủ về nương gia, đang ngồi trò chuyện với Ân lão phu nhân.
Ân lão phu nhân cho người lui ra, khẽ giọng hỏi nữ nhi: "Thang thuốc đó uống vào có hiệu quả không?"
Dung mạo của Bùi Nguyên Oánh không quá nổi bật, nhưng thân là muội muội của Đại tướng quân, năm đó người đến phủ Tướng quân cầu thân gần như đạp vỡ cả ngưỡng cửa, trong đó có đích tử của Trường Bình Hầu phủ là Dung Nguyên, gia thế môn đăng hộ đối đều vô cùng tốt.
Ân lão phu nhân cực kỳ hài lòng về mối hôn sự này, chỉ lo lắng một điều — Bùi Nguyên Oánh đã gả đến Hầu phủ hơn hai năm, mà bụng vẫn mãi không có động tĩnh gì.
Dung Nguyên là đích trưởng tử của Hầu phủ, sau này thừa kế tước Hầu, nàng ta chính là Hầu phu nhân chính danh. Việc cấp bách bây giờ là phải sớm sinh được con nối dõi.
Bùi Nguyên Oánh lại không mấy để tâm, nép vào người Ân lão phu nhân làm nũng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!