Chương 6: Không được có tâm cơ như vậy

Mộc Hương Viện gần cửa Bắc của phủ Tướng quân, đi qua đó chưa đến một tuần trà.

Ngoài cửa Bắc, Giả Đại Chính đang đút hai tay vào ống tay áo, nghểnh cổ nhìn về phía này.

Thấy Khương Nguyên chậm rãi bước tới, hắn ta nở một nụ cười trên khuôn mặt vàng vọt, hai quầng mắt thâm đen càng thêm rõ rệt.

Đợi Khương Nguyên đến gần, hắn ta nhếch mép, thân mật gọi: "Nguyên Nguyên!"

Khương Nguyên dừng bước, chán ghét chau mày, không thèm để ý đến hắn ta.

Nàng từ trong túi thơm lấy ra một vốc tiền đồng, đưa cho ma ma giữ cửa, nói: "Làm phiền bà trông giúp ta một lát, đừng để ai lại gần, ta ở đây nói vài câu."

"Được thôi, di nương đừng trò chuyện lâu quá."

Ma ma nhận tiền thưởng, tươi cười lui ra xa.

Khương Nguyên nhìn Giả Đại Chính Chính, đôi môi mím chặt, lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

Nàng bước tới, dừng lại cách hắn ta một khoảng, không nhìn thẳng vào hắn ta mà khẽ nhíu mày nói: "Ngươi đến đây làm gì?"

Giọng điệu của nàng rất lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là không vui, Giả Đại Chính tắt nụ cười, khuôn mặt vàng vọt sa sầm xuống, liếc xéo nàng: "Ta không thể đến thăm ngươi được sao?"

Nói xong, hắn ta chỉ tay về phía cửa Bắc la lối: "Ta là biểu ca ruột của ngươi, Phủ Tướng quân ngay cả cửa Bắc cũng không cho ta vào, ngươi còn dùng thái độ này đối với ta à?"

Khương Nguyên mím môi nhìn hắn ta, nói từng chữ: "Từ khi ta bị các người bán đến chỗ người môi giới, ta đã không còn cữu mẫu và ca ca nữa rồi."

Giả Đại Chính sụt sịt mũi một cách không tự nhiên, tiến lên hai bước thấp giọng nói: "Nguyên Nguyên, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, lúc đó ta thật sự không còn cách nào khác, nếu không trả tiền, bọn chúng sẽ chặt một cánh tay của ta... Chỉ cần có cách, ta và mẫu thân của ta cũng sẽ không bán ngươi đi."

Hốc mắt Khương Nguyên hơi đỏ lên, nàng nhìn hắn ta hỏi: "Vậy thói cờ bạc của ngươi, đã sửa chưa?"

Kể từ khi nàng trở thành thiếp của Bùi Nguyên Tuân, mỗi tháng đều có bổng lộc, thỉnh thoảng cũng được ban thưởng vài thứ. Giả Đại Chính lấy cớ trả nợ cờ bạc, mấy lần đến phủ Tướng quân đòi tiền nàng, nàng nhất thời mềm lòng, số ngân lượng tích góp được đều đưa cho hắn ta, chỉ mong hắn ta trả hết nợ nần, làm lại cuộc đời.

Nhưng mấy lần sau đó, số ngân lượng ấy lại bị hắn ta đem đi đánh bạc, Khương Nguyên cuối cùng cũng nhận ra, con người này đã nghiện cờ bạc đến mức khó lòng thay đổi, không thể cứu chữa được nữa.

Giả Đại Chính chột dạ tránh ánh mắt nóng rực của nàng, không đáp mà nói: "Bây giờ ta đã đi vào con đường đúng đắn rồi, gần đây đang học làm ăn buôn bán đó."

Những lời hắn ta nói, Khương Nguyên một chữ cũng không tin nữa.

Giả Đại Chính đút tay vào tay áo, cười hề hề nói tiếp: "Nguyên Nguyên, ngươi đừng oán hận ca ca nữa. Ngươi trong họa có phúc, vào được phủ Tướng quân, làm di nương của Đại tướng quân, mặc gấm đeo vàng, ăn ngon mặc đẹp, còn vẻ vang hơn cả chính thất nhà tiểu hộ nữa đấy."

Lòng Khương Nguyên nghẹn lại.

Không muốn nói thêm gì với hắn ta nữa, nàng mím môi lườm Giả Đại Chính một cái, rồi quay người định rời đi.

Giả Đại Chính vội vàng tiến lên mấy bước chặn nàng lại "Nguyên Nguyên, ngươi đừng vội đi, ta còn chưa nói chuyện chính đâu!"

Cái gọi là chuyện chính, chính là đòi tiền nàng.

Khương Nguyên hít một hơi thật sâu, bàn tay giấu dưới tay áo từ từ nắm chặt, mím môi nói: "Ta không có ngân lượng."

Giả Đại Chính không tin mà "hừ" một tiếng, lớn tiếng la lên: "Đại tướng quân chiến thắng trở về phủ, cả thành đều biết, Quan gia ban thưởng cho phủ Tướng quân không ít đâu nhỉ, Tướng quân về phủ chắc chắn cũng sẽ mang đồ về cho ngươi, trong tay ngươi sao lại không có ngân lượng được?"

Khương Nguyên đã quyết tâm không cho hắn ta một phân bạc nào nữa.

Cho dù hắn ta có trơ tráo la lối, khiến nàng mất hết mặt mũi, nàng cũng sẽ không nhượng bộ.

Khương Nguyên lạnh nhạt nói: "Ta và Giả gia sớm đã không còn quan hệ gì, nếu ngươi cố tình làm ta mất mặt, thì cứ việc làm loạn. Tướng quân hiện đang ở trong phủ, nếu ngài ấy biết ngươi ở đây nổi điên, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu."

Vừa nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng không hay cười nói của Bùi Nguyên Tuân, sống lưng Giả Đại Chính đã thấy lành lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!