Trịnh thị và đoàn người rời đi, Mộc Hương Viện lại yên tĩnh.
Khương Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bụi hoa kim ngân bị roi quất cho tan tác, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bùi Nguyên Tuân trầm mặc nhìn nàng, nói: "Thiếu Lăng là trẻ con, nàng không được so đo."
Hoa kim ngân hỏng thì thôi, chẳng đáng giá bao nhiêu, Thiếu Lăng muốn đổi một cây roi mới, hắn cũng đã khiển trách và dỗ dành, sự việc đã được xử lý xong, vậy mà nàng lại mím chặt môi, vẻ mặt buồn bã không vui.
Chuyện nhỏ nhặt thế này, sao có thể để trong lòng?
Bùi Nguyên Tuân nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Khương Nguyên, chờ nàng trả lời.
Khương Nguyên bừng tỉnh.
Nàng cúi người hành lễ với hắn, hàng mi dài buông xuống, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Thấy thái độ nàng ngoan ngoãn, sắc mặt cũng trở lại bình thường, Bùi Nguyên Tuân khẽ "ừm" một tiếng.
Nói xong, hắn vén vạt áo bào, đi về phía chính phòng.
Đi được vài bước, lại phát hiện Khương Nguyên không đi theo.
Bùi Nguyên Tuân dừng bước, im lặng xoay người lại.
Chỉ thấy Khương Nguyên đã đi đến bên bụi hoa, đang cúi người ngồi xổm ở đó, cố gắng nhặt nhạnh những bông hoa kim ngân còn nguyên vẹn có thể dùng được từ trong đống lộn xộn trên mặt đất.
Bùi Nguyên Tuân đứng dưới mái hiên, giọng nhàn nhạt ra lệnh: "Cứ để hạ nhân dọn dẹp."
Khương Nguyên ngẩn ra, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt men theo bậc thềm nhìn lên người nam nhân cao cao tại thượng cách đó không xa.
Sắc mặt hắn vẫn trầm lặng lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm nước, không một gợn sóng.
Khương Nguyên khẽ cắn chặt môi.
Bùi Thiếu Lăng tuổi còn nhỏ, lại được bá phụ là hắn vô cùng yêu quý, cho nên, hắn không những không quở trách điệt tử* mà còn hứa cho nó một cây roi mới.
Điệt tử*: cháu trai
Còn những bông hoa này trở thành như vậy, hắn hoàn toàn không để tâm.
Đây là những bông hoa kim ngân nàng đã vất vả chăm sóc hơn nửa năm, định bụng phơi khô sao kỹ rồi làm trà kim ngân cho hắn uống.
Khương Nguyên mấp máy môi định nói lại thôi, một lát sau, nàng lặng lẽ gật đầu.
Khi hoàng hôn buông xuống, trong phòng đã lên đèn.
Dưới ánh đèn leo lét, Khương Nguyên bưng cháo kim ngân đã nấu xong, lần lượt đặt trước mặt Bùi Nguyên Tuân.
Trên bàn bày bốn đĩa món ăn dân dã, tuy trông đơn giản nhưng không cần nếm cũng biết, hương vị chắc chắn rất ngon.
Khương Nguyên khéo tay, việc gì cũng làm rất tốt.
Bùi Nguyên Tuân khẽ ngước mắt, nhìn sang bên cạnh.
Nàng mặc một bộ váy áo màu hạnh đã cũ, viền áo và cổ tay áo thêu mấy đóa phù dung hồng, làm tôn lên gò má trắng nõn của nàng thêm phần rực rỡ.
Nàng yên lặng ngồi bên cạnh, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Chỉ có hàng mi dài rậm khẽ chớp, không nhìn hắn, mà dường như đang thất thần suy nghĩ điều gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!