Tiếng xuyến ngọc va vào nhau lanh canh, hương hoa hồng nồng nàn thoảng đến, Bùi Nguyên Oánh khoanh tay, chậm rãi bước vào.
Ánh mắt nàng ta lướt một vòng trong phòng, hờ hững đảo qua mấy giá sách, rồi dừng lại trên ba người đang đứng trước bàn viết.
Chỉ trong vài hơi thở, nàng ta đưa tay chỉ về phía Khương Nguyên, giọng nói vừa kinh ngạc vừa ánh lên vẻ sắc lẹm: "Ngươi... ngươi không phải đã chết rồi sao? Sao ngươi lại ở đây?"
Nói rồi, nàng ta vội vã bước lại gần hai bước, lớn tiếng nói: "Ta không nhận nhầm đâu, quả thật là ngươi, Khương Nguyên! Ngươi là người của đại ca ta, lại dám giả chết bỏ trốn, ngươi có được tính là nô tỳ bỏ trốn của phủ chúng ta không?"
Dứt lời, trong phòng im lặng trong giây lát.
Quý Thu Minh quay sang nhìn Khương Nguyên, đôi mày dài tuấn tú chau lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc khó hiểu, còn Đàm y quan thì ném cuốn sổ trong tay xuống, phất tay áo đứng dậy, nhìn nàng ta nói: "Nha đầu vô lễ từ đâu tới? Ngươi đang nói năng hồ đồ gì vậy?"
Sắc mặt Khương Nguyên lập tức trở nên trắng bệch.
Nàng im lặng một lát, lặng lẽ siết chặt tay, thân hình loạng choạng không vững, phải vịn vào mép bàn mới từ từ đứng dậy được.
Hai người trong phòng, một người là sư phụ mà nàng kính trọng, một người là thần y mà nàng khâm phục. Lúc này, bị Bùi Nguyên Oánh chỉ thẳng vào mặt vạch trần quá khứ, nàng chỉ cảm thấy nhục nhã như bị l*t tr*n y phục. Nàng thực sự không ngờ lại gặp Bùi Nguyên Oánh ở đây, bởi vì, chỉ mới sáng nay, cách đây vài canh giờ, Bùi Nguyên Tuân còn hứa với nàng sẽ cố gắng hết sức che giấu sự tồn tại của nàng và Ninh Ninh, không để người nhà họ Bùi biết.
Nàng mấp máy môi, nhưng nhất thời không biết nói gì, ánh mắt bất giác hướng ra cửa, thấy Bùi Nguyên Tuân đi sau vài bước đang vội vã bước vào.
Hắn rõ ràng đã nghe thấy những lời Bùi Nguyên Oánh vừa nói, sắc mặt lạnh lùng lập tức như phủ một lớp sương lạnh, trầm giọng nói: "Ra ngoài!"
Dù uy thế của đại ca rất lớn, nhưng lúc này Bùi Nguyên Oánh lại không nhìn hắn. Nàng ta đi đến trước bàn, liếc Khương Nguyên một cái, rồi lại nhìn Đàm y quan nói: "Bà chính là Đàm y quan phải không? Vừa rồi bà nói ta nói năng hồ đồ, ta nói cho bà biết, ta không hề hồ đồ chút nào! Trước kia nàng ta là nô tỳ trong phủ nhà ta, được đại ca ta nạp làm thiếp, ai ngờ sau này nàng ta rơi xuống nước chết, khiến đại ca ta đau lòng khổ sở, đi khắp nơi tìm vớt hài cốt!
Ai mà ngờ, nàng ta không hề chết, bây giờ còn đứng sờ sờ ở đây. Bà có thể hỏi nàng ta xem, ta nói có nửa câu giả dối nào không? Bây giờ ta có thể đối chất với nàng ta ngay lập tức!"
Bùi Nguyên Tuân sải bước tiến lên, quát: "Nguyên Oánh, không được nói thêm một câu nào nữa, muội bây giờ..."
Khương Nguyên lên tiếng, nhẹ nhàng ngắt lời hắn: "Bùi đại nhân, xin hãy để nàng ấy nói tiếp."
Giọng nàng tuy nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lại mang một ý vị không thể từ chối. Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ nắm chặt tay, mím môi không nói nữa.
Bùi Nguyên Oánh cười lạnh một tiếng, đắc ý hất cằm lên, nói: "Đại ca, huynh xem, nàng ta chột dạ, bảo muội nói tiếp kìa! Huynh đừng quản, nếu không nỗi đau của huynh chẳng phải là uổng phí sao? Huynh yên tâm, muội sẽ thay huynh chất vấn nàng ta cho ra lẽ."
Khương Nguyên hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch dần dần trở lại bình thường, nàng nhìn Bùi Nguyên Oánh, nói: "Nói đi, ngươi muốn chất vấn điều gì?"
Nàng nói như vậy, Bùi Nguyên Oánh nhất thời cũng không nghĩ ra được phải chất vấn điều gì, nàng ta nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ngươi không chết, tại sao không về phủ? Ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi là thiếp của đại ca ta, cũng là nô tỳ của phủ chúng ta!"
Khương Nguyên cúi mắt nhìn chằm chằm nàng ta, nói từng chữ một: "Bùi Tam tiểu thư, văn tự bán thân của ta, Tướng quân đã trả lại cho ta rồi, ta sớm đã không còn là nô tỳ của phủ các người nữa. Hiện tại ta là người tự do, muốn làm gì, muốn đi đâu, đều do ta tự quyết định, với phủ của các người, sớm đã không còn chút quan hệ nào."
Đại ca lại trả cả văn tự bán thân cho nàng ta rồi, Bùi Nguyên Oánh vẫn chưa biết chuyện này, nàng ta kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn đại ca, rồi nhanh chóng quay đầu lại. Nàng ta liếc nhìn Quý Thu Minh, ánh mắt hồ nghi lại chuyển sang Khương Nguyên, dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, tức giận nói: "Vậy... dù bây giờ ngươi có phải là nô tỳ của phủ chúng ta hay không, ngươi vẫn là người của đại ca ta, tại sao ngươi lại ở đây, mờ ám với nam nhân này?"
Nghe nàng ta nói xong, Quý Thu Minh nhếch môi cười lạnh một tiếng.
Hắn ta chậm rãi bước lên, nhíu mày đánh giá Bùi Nguyên Oánh mấy lượt, rồi nói: "Chúng ta chẳng qua chỉ cùng ở trong một phòng, lại còn có sư phụ của Khương đại phu ở đây, vậy mà ngươi lại có thể vu khống trắng trợn Khương đại phu và ta có điều mờ ám. Ngươi trên dưới toàn vàng bạc châu báu, làm người ta chói cả mắt, đôi mắt của chính ngươi, e rằng cũng bị chói hỏng rồi phải không?
Theo tại hạ thấy, nếu đôi mắt này vô dụng, chi bằng móc ra quyên tặng cho y đường, may ra còn có chút giá trị, không đến nỗi uổng công có một đôi mắt to, ngược lại chẳng phân biệt được phải trái tốt xấu, khiến người ta chán ghét vô cớ."
Dứt lời, hắn ta lại như nhớ ra điều gì đó, chợt "ồ" lên một tiếng, nói: "Tam tiểu thư là đích thê của Dung Thế tử phủ họ Dung phải không? Tại hạ may mắn từng cùng Dung Thế tử đồng bàn cạn chén, ta lờ mờ nhớ rằng, Dung Thế tử dường như có nhắc đến phu nhân ngu dốt vô tri, ngài ấy vì chuyện này mà khá là đau đầu bất lực đó!"
Khi hắn ta nói, nụ cười bên môi như có như không, nhưng những chữ thốt ra lại độc địa hơn chữ trước, Bùi Nguyên Oánh tức đến không nói nên lời, đưa tay chỉ vào hắn ta, mặt đỏ bừng, nhưng không nói được chữ nào. Một lúc sau, nàng ta "oa" một tiếng khóc lớn, vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài.
Nàng ta vừa chạy đi, Đàm y quan quay đầu nhìn Bùi Nguyên Tuân, nhíu mày, sắc mặt vô cùng không vui: "Bùi đại nhân, đây chính là vị muội muội mà ngài muốn mời ta đến khám bệnh sao? Ta không quan tâm quá khứ của các người là gì, nhưng hôm nay nàng ta kiêu căng ngạo mạn, hùng hổ dọa người như vậy, ta ít nhất có thể đoán được, đồ đệ của ta khi ở trong phủ các người đã phải chịu không ít uất ức.
Còn về việc khám bệnh cho muội muội ngài, bản y quan khi khám bệnh có một yêu cầu, người có tâm địa chính trực lương thiện, ta mới khám. Nếu tính nết nàng ta không thay đổi, xin thứ cho bản y quan lực bất tòng tâm. Mời Bùi đại nhân về cho, đừng ở đây làm lỡ việc sư đồ chúng ta bàn luận y thuật."
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát, rồi chắp tay nói: "Xin lỗi, ta thay mặt muội muội xin lỗi các vị, đã làm phiền rồi."
Nói xong, hắn quay lại nhìn Khương Nguyên một cách trầm ngâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!