Chương 4: Tính tình lương thiện, dịu dàng hiền thục là tốt nhất

Hôm sau, trời vừa sáng, Bùi Nguyên Tuân đã đến Như Ý Đường để thỉnh an Ân Lão phu nhân.

Biên cương đại thắng, Quan gia muốn luận công ban thưởng cho các tướng sĩ, ngoài việc công vụ bận rộn, hắn còn phải tham dự yến tiệc mừng công, vì vậy, sau khi dùng bữa sáng cùng Ân Lão phu nhân, hắn phải vào cung nghe chỉ.

Chinh chiến bên ngoài, đi một lần là hơn nửa năm, về đến phủ rồi, các công việc quân vụ cũng không thể dứt ra được.

Ân Lão phu nhân dặn dò trưởng tử vài câu chú ý sức khỏe, rồi không thể chờ đợi được nữa mà nhắc đến chuyện bà quan tâm nhất.

"Con năm nay đã hai mươi tám tuổi, nam tử bằng tuổi con, có ai mà chưa thành thân làm phụ thân chứ? Giờ đệ đệ của con sắp sinh đứa thứ hai rồi, mà con ngay cả chính thê cũng chưa cưới." Nói đến đây, Ân Lão phu nhân không khỏi cảm thấy chua xót buồn bã, lấy khăn tay lau nước mắt, "Làm phụ mẫu, ai mà không mong con cái sớm ngày thành gia lập thất? Con đừng có trì hoãn nữa, muộn nhất là cuối năm nay, chuyện kết hôn nhất định phải định xuống."

Mẫu thân có bệnh cũ đau đầu tim đập nhanh, nếu quá vui mừng hay đau buồn sẽ dễ phát bệnh, Bùi Nguyên Tuân trước nay luôn hết mực hiếu thuận, lúc này tất nhiên cũng không làm trái ý nguyện của mẫu thân.

Hắn im lặng một lát rồi nói: "Nhi tử nghe theo sự sắp xếp của nương."

Ân Lão phu nhân lập tức vui mừng "Vậy ta thay con xem mắt vài vị tiểu thư khuê các nhé?"

Bùi Nguyên Tuân đáp: "Tất cả đều do nương làm chủ."

Dừng một chút, hắn lại trầm giọng nói: "Tính tình lương thiện, dịu dàng hiền thục là tốt nhất."

Ân Lão phu nhân mừng không tả xiết "Gia thế môn đăng hộ đối, dung mạo tính tình, tất nhiên phải là mọi mặt đều hợp ý mới tốt."

Bùi Nguyên Tuân không nói gì thêm, một lát sau, hắn chuyển sang hỏi han: "Bệnh tim đập nhanh của mẫu thân đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?"

Ân Lão phu nhân nhấp một ngụm canh sâm, cười nói: "Đỡ nhiều rồi. Nói đến đây, phương thuốc mà Khương Nguyên kê cho ta vẫn có chút tác dụng, nghe nói ông ngoại của nó trước khi qua đời cũng có bệnh tim đập nhanh, nhờ vào phương thuốc này mà dưỡng bệnh, chưa từng tái phát lần nào, nay ta dùng, hiệu quả cũng không tệ."

Bùi Nguyên Tuân khẽ gật đầu, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng thoáng qua một ý cười khó có thể nhận ra.

"Con không ở trong phủ, may mà có nàng ấy thay con tận hiếu trước mặt mẫu thân."

Ân Lão phu nhân không cho là vậy: "Nó là người trong phòng của con, đây tự nhiên là việc nó nên làm."

Nói đến đây, Ân Lão phu nhân đặt chén canh sâm xuống, sắc mặt có chút phức tạp.

Khương Nguyên vốn là nô tỳ mà bà sai khiến, ai ngờ nàng vào phủ chưa được bao lâu, lại bất ngờ rơi xuống ao sen, ai biết được lúc đó nàng có phải đã nảy sinh ý đồ xấu xa muốn quyến rũ trưởng tử của bà không?

Với thân phận thấp hèn của nàng, cho dù làm thiếp cho trưởng tử của bà, cũng thật sự là trèo cao.

Thế nhưng, hai năm qua, Ân Lão phu nhân đã nhìn rõ ràng, trưởng tử tuy đã nạp Khương Nguyên làm thiếp, nhưng đối đãi với nàng không quá mức sủng ái, ngay cả khi hắn ở trong phủ cũng rất ít khi đến Mộc Hương Viện.

Ban đầu bà còn lo lắng, nhi tử chậm chạp chưa có chính thê, e là sẽ bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, nảy sinh ý định muốn nâng nàng lên làm chính thất.

Nếu là vậy, bà đã sớm tìm cách đuổi con hồ ly tinh này đi, quyết không dung nàng ở lại phủ Tướng quân!

May mà trưởng tử biết đạo lý, không có ý kiến gì khác về chuyện kết hôn.

Lúc này, Ân Lão phu nhân mới xem như hoàn toàn yên tâm.

Đang lúc tươi cười nói chuyện, Khương Nguyên theo giờ giấc thường ngày đến Như Ý Đường, hầu hạ Lão phu nhân dùng bữa sáng.

Nàng vừa đến, Ân Lão phu nhân liền dừng chủ đề này lại, chỉ dặn dò nhà bếp mau chóng dọn bữa sáng lên, kẻo làm lỡ thời gian Tướng quân đến Xu Mật Viện*.

Xu Mật Viện*: là một cơ quan chính quyền trung ương cấp cao trong lịch sử Trung Quốc, đặc biệt có quyền lực rất lớn vào thời nhà Tống, chủ yếu chịu trách nhiệm về các vấn đề quân sự và cơ mật của quốc gia.

Khương Nguyên đứng bên cạnh Lão phu nhân, chờ bữa sáng được mang đến.

Vị trí nàng đứng rất gần Bùi Nguyên Tuân, liền vô thức nhìn hắn thêm vài lần.

Hôm nay hắn mặc một bộ thâm y màu trắng, khoác ngoài một bộ võ phục cổ lật tay bo màu chàm, bộ y phục này không nặng nề như màu đen, làm tan đi khí thế uy nghiêm bức người của hắn, trông hắn giống như một vị nho tướng* phong độ ngời ngời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!