Đêm dần khuya, trên trời chỉ có vài ngôi sao lẻ tẻ, ánh sáng mờ mịt. Giờ Hợi, tiếng huyên náo ở sân trước đã tan, yến tiệc tẩy trần cho Tướng quân cũng đã kết thúc.
Ngọc Hà nhìn con đường đá xanh không một bóng người ngoài sân, khẽ thở dài, đóng cửa sân rồi quay về phòng.
Di nương vừa về Mộc Hương Viện, nhưng không phải đi dự yến tiệc tẩy trần của Tướng quân, mà là đến sương phòng ở hậu viện để xem bệnh cho một nha hoàn.
Nàng ở đó gần một canh giờ, đợi đến khi nha hoàn kia hạ sốt mới trở về Mộc Hương Viện.
Kể từ lúc về, Khương Nguyên không nói một lời nào, chỉ ngồi bên bàn lật giở y thư, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn ra cửa sổ, nơi màn đêm đã dày đặc, rồi lại nhanh chóng thu tầm mắt về.
Ngọc Hà nói: "Di nương tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Tướng quân hôm nay vừa về phủ, trăm công nghìn việc, không có thời gian đến đây đâu. Hơn nữa, trước đây Tướng quân chỉ đến Mộc Hương Viện vào những ngày hưu mộc* mỗi tuần, lần này chắc cũng không ngoại lệ.
Hưu mộc*: là một thuật ngữ có từ thời xưa ở Trung Quốc, dùng để chỉ ngày nghỉ phép định kỳ của các quan lại.
Khương Nguyên gập y thư lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngọc Hà đã chuẩn bị sẵn nước, Khương Nguyên đi đến tịnh phòng tắm gội.
Trong thùng tắm, những cánh hoa nổi bồng bềnh, làm nổi bật làn da tựa như mỡ đông của nữ tử.
Khương Nguyên tựa vào thành thùng, tỉ mỉ hồi tưởng lại cơn sốt của nha hoàn ban nãy.
Bị nhiễm phong hàn, uống một thang thuốc thông thường, cơn sốt đã lui, xem ra không còn gì đáng ngại.
Trong lúc tâm thần phiêu dạt, nàng bỗng nghĩ đến vị Tướng quân hôm nay vừa về phủ.
Từ xa trông lại mấy lần, hắn vẫn khí vũ hiên ngang*, anh tư vĩ ngạn* như thế, chỉ là da có sẫm hơn một chút so với trước khi rời phủ, đã ngả màu lúa mì.
Khí vũ hiên ngang*: Miêu tả một người có phong thái đĩnh đạc, tinh thần hơn người, khí chất bất phàm, luôn toát ra vẻ tự tin, cao quý. Cụm từ này không chỉ về ngoại hình mà chủ yếu là về thần thái.
Anh tư vĩ ngạn*: Miêu tả một người có thân hình cao lớn, vạm vỡ, dáng vẻ oai phong, anh hùng. Đây là lời khen dành cho vóc dáng, thể hình.
Dòng suy nghĩ trôi xa, bất giác nàng nhớ lại tình cảnh khi mình mới đến phủ Tướng quân.
Năm mười bốn tuổi, nàng bị cữu mẫu* bán cho người môi giới, trở thành nữ tỳ của phủ Tướng quân, năm mười lăm tuổi, vì một sự cố ngoài ý muốn mà được Tướng quân nạp làm thiếp thất. Tính ra đến nay đã được hai năm.
Cữu mẫu*: mợ
Trong hai năm, Tướng quân phần lớn đều chinh chiến bên ngoài, xa cách nhiều hơn sum họp.
Ngay cả khi hắn ở trong phủ, cũng thường ở lại Thận Tư Viện, hiếm khi đến nơi này.
Hôm nay hắn về phủ, nàng không thể nói là nhớ nhung da diết, chỉ cảm thấy, yến tiệc tẩy trần đó mình không tham dự, có lẽ là đã thất lễ, thiếu tôn trọng hắn.
Đang lúc suy nghĩ miên man, nàng chợt nhớ ra một chuyện.
Sáng sớm đã nấu cháo dược thiện cho Tướng quân, bây giờ vẫn còn hơi ấm, nếu để đến ngày mai thì cháo sẽ không dùng được nữa.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyên từ từ đứng dậy khỏi thùng tắm.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, thân thể mảnh mai của nữ tử hiện ra yêu kiều, mái tóc đen dày như thác nước đổ nghiêng một bên vai.
Nàng mặc lại y phục, búi tóc đơn giản.
Trở về phòng, lấy hộp thức ăn, cẩn thận đặt bát cháo vào.
Ngọc Hà dọn dẹp giường xong, bước ra khỏi phòng ngủ thì ngẩn người: "Di nương định đi đâu vậy ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!