Tháng tám, hương hoa quế thoang thoảng.
Trong một đêm yên tĩnh và thanh bình, Khương Nguyên thuận lợi sinh được một bé gái.
Tên ở nhà gọi là Ninh Ninh, ngụ ý bình an, cả đời thuận lợi.
Hồ nương tử bế Ninh Ninh ra cho Thôi Nguyệt và Thôi Văn Niên xem, không ngớt lời khen ngợi: "Đứa bé này trông giống hệt mẫu thân của nó, da mới trắng làm sao, mắt lại to, nhìn là biết ngay một tiểu mỹ nhân sau này..."
Lúc Khương Nguyên ở cữ, Thôi Nguyệt không cho nàng đọc sách mệt nhọc, cũng không để nàng động tay làm bất cứ việc gì.
Vì vậy, phần lớn thời gian, Khương Nguyên chỉ có thể tựa vào đầu giường, nín thở tập trung nhìn ngắm sinh linh bé nhỏ kia.
Ninh Ninh đã vỡ nét hơn, chân mày và đôi mắt ngày càng giống nàng, không có chút bóng dáng nào của Bùi Nguyên Tuân.
Khương Nguyên cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.
Ra cữ, Hồ nương tử ở nhà chăm sóc Ninh Ninh, Khương Nguyên lại đến dược đường khám bệnh như thường lệ.
Y thuật của nàng ngày càng tinh thông, đặc biệt giỏi về phụ khoa và nhi khoa. Mỗi lần khám bệnh, nàng đều kiên nhẫn và tỉ mỉ, thuốc kê lại vừa rẻ vừa hiệu quả, bổ trợ rất tốt cho Thôi Văn Niên, danh tiếng ở huyện Thanh Viễn ngày một vang xa.
Thoắt cái đã đến Tết.
Bảo Hòa Đường cho các y đồ nghỉ nửa tháng, từ ba mươi Tết đến hết Tết Thượng Nguyên*.
Tết Thượng Nguyên: Rằm tháng giêng
Lưu Hành từ biệt Thôi Văn Niên xong liền về nhà.
Nhà của Đinh Mạt ở ngay huyện Thanh Viễn, tiểu tư trong phủ đã đến mấy lần mời hắn ta về, nhưng hắn ta cứ lần lữa mãi không đi.
Đợi đến khi trời sắp tối hẳn, Khương Nguyên kê xong đơn thuốc điều kinh cho nữ bệnh nhân cuối cùng, hắn t a mới bước vào phòng khám, ho khan vài tiếng để thu hút sự chú ý của Khương Nguyên, rồi thần bí lôi ra một hộp son nhỏ bằng lòng bàn tay, đặt lên bàn án bên cạnh nàng, nói: "Nguyên tỷ, lúc ta đi mua dược liệu tiện thể mang về, người ta nói loại son này là hàng tốt từ Tây Vực truyền đến, thoa lên môi vừa dưỡng ẩm vừa đẹp... tặng tỷ làm quà Tết..."
Khương Nguyên đặt bút xuống, nhìn thấy chiếc hộp vẽ hoa mẫu đơn đỏ rực, không khỏi nghi hoặc nhướng mày.
Nàng mở hộp ra xem.
Màu son hồng nhuận trong suốt, vừa nhìn đã biết không phải loại son thông thường bán ở các sạp hàng, mà hẳn là một hộp son hảo hạng được lựa chọn kỹ lưỡng từ tiệm son phấn, giá cả chắc chắn không rẻ.
Khương Nguyên nhướng mày, nghiêm túc quan sát Đinh Mạt.
Hắn thiếu niên thân hình cao lớn thẳng tắp, mái tóc đen búi cao sau đầu, mặc một bộ cẩm bào tay bo màu chàm, làn da màu lúa mì khỏe khoắn, mày rậm mắt to, vô cùng tuấn tú đĩnh đạc. Bình thường hắn ta thích múa võ ở y quán, tính tình thẳng thắn vô tư, nàng thật không ngờ hắn ta lại có lúc đi mua son phấn để lấy lòng mình.
Bảo Hòa Đường chỉ có hai y đồ, Lưu Hành lớn hơn Đinh Mạt hai tuổi, đã ở dược đường được hơn ba năm, tính tình trầm ổn cẩn thận, ngày thường chuyên tâm theo học y thuật bên cạnh Thôi nhị ca, nhị ca cũng có ý định truyền thụ y thuật của mình cho Lưu Hành.
Gia đình Đinh Mạt là phú thương kinh doanh dược liệu, hắn ta không thích làm ăn, đến Bảo Hòa Đường cũng không học kinh doanh mà chỉ hứng thú với những việc vặt vãnh như mua dược liệu, chăm sóc bệnh nhân. Nếu có bệnh nhân nào cố tình gây sự, hắn ta chỉ cần khoanh tay đứng trong quán, vờ như lơ đãng vung vài nắm đấm, quả đấm to như cái bát đầy uy lực, có thể đấm bẹp đầu người ta, cho nên, từ khi hắn ta đến, Bảo Hòa Đường chưa bao giờ xảy ra tranh chấp y tế.
Tuy nhiên, hắn ta không thích học kinh doanh thì thôi đi, nhưng về việc chẩn bệnh trị liệu, hắn ta lại chưa học được chút nào.
Hôm nay hắn ta đặc biệt tặng nàng một hộp son, Khương Nguyên thoáng chốc đã hiểu ra, hắn muốn theo nàng học y thuật.
Khương Nguyên bảo hắn ta ngồi xuống một bên.
Nàng lấy hai quyển y thư từ trên giá sách, một quyển "Hoàng Đế Nội Kinh", một quyển "Châm Cứu Tổng Kinh".
Nàng nhìn Đinh Mạt, nghiêm túc nói: "Hai quyển sách này là sách bắt buộc phải đọc khi nhập môn học y. 'Hoàng Đế Nội Kinh' ngươi đọc lướt trước, 'Châm Cứu Nội Kinh' ghi lại các huyệt vị trên cơ thể người, phải đọc kỹ, đọc sâu. Nhân dịp Tết rảnh rỗi, ngươi mang về nhà học cho tốt, có chỗ nào không hiểu, sau Tết quay lại hỏi ta."
Đinh Mạt ngẩn ra, đưa bàn tay to lớn ra nhận hai quyển y thư, mặt mày khổ sở nói: "Nguyên tỷ, ngày thường ở dược đường ta toàn ngửi mùi thuốc, khó khăn lắm mới được nghỉ, tỷ còn bắt ta học y thư nữa à?"
Khương Nguyên mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!