Chương 19: Thiếp muốn nghỉ ngơi một lát

Phật đường tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ thắp một ngọn đèn.

Lão phu nhân ngày thường không niệm Phật, Phật đường này cũng đã lâu không dùng đến. Dưới ánh nến vàng vọt mờ tối, gió lạnh chợt lùa qua khe cửa sổ, lớp bụi tích tụ bay lên mù mịt.

Khương Nguyên bất động quỳ trên bồ đoàn, giống như một pho tượng đá phủ đầy sương lạnh.

Không biết đã qua bao lâu, sắc trời bên ngoài vẫn tối sầm, nàng gắng sức xoa bóp đôi đầu gối vừa đau vừa tê dại, chống tay xuống đất từ từ đứng dậy, chậm rãi đi đến sau cửa khẽ vỗ mấy cái.

Cửa Phật đường đã bị khóa, canh cửa là hai ma ma khỏe mạnh.

Nghe tiếng gõ cửa, một ma ma hớp một ngụm trà nóng, bực bội nói: "Vỗ cái gì mà vỗ? Thẩm cô nương còn chưa tỉnh, bây giờ chưa tra ra được gì cả, Lão phu nhân đã dặn rồi, ngươi có hiềm nghi lớn nhất, cứ quỳ đó mà đợi đi!"

Khương Nguyên im lặng một lúc rồi không tiếng động quay về chỗ cũ.

Phật đường này chỉ rộng bằng nửa gian phòng, ngoài một chiếc bàn thờ, một pho tượng Phật, một chiếc bồ đoàn ra thì không còn vật gì thừa thãi.

Khương Nguyên l**m đôi môi khô khốc, lại quỳ xuống bồ đoàn.

Thời gian trôi qua từng chút một, từ lúc trời sáng đợi đến trời tối, rồi lại từ trời tối đợi đến đêm khuya.

Ban đầu còn có ma ma canh giữ cửa phòng, sau đó họ bị gọi đi làm việc khác, ngay cả người canh cửa cũng không còn.

Nơi này như thể bị cách biệt với thế gian, không có bất cứ tin tức gì, nhìn từ bên cửa sổ ra chỉ thấy một màu đêm đen kịt không thấy năm ngón tay.

Bên ngoài lại đổ mưa, tí tách rơi, gió lạnh rít lên từng cơn, hơi lạnh quyện với những hạt mưa không ngừng bay vào qua khe cửa sổ.

Khương Nguyên cảm thấy toàn thân lạnh cóng.

Cái lạnh từ trong tâm sinh ra, dù có quấn chặt y phục cũng không ăn thua.

Nàng lại đứng dậy, đi tới gõ vào tấm cửa, giọng nói khô khốc yếu ớt: "Có ai ở đó không?"

Then cửa khóa chặt, không người đáp lại.

Khương Nguyên đứng sau cửa, lặng lẽ chờ đợi.

Tiếng mưa gió đập vào khung cửa, từng nhịp, từng nhịp, nàng đợi rất lâu, rồi lại quay về bồ đoàn ngồi xuống.

Trong Phật đường tịch mịch lạnh lẽo, nàng cúi đầu, hai tay siết chặt ôm lấy chính mình, thần sắc trong đôi mắt dần dần tan rã.

Ngự Y Đường.

Mấy vị thái y đang thay phiên nhau xem bệnh cho Thẩm cô nương, một đêm đã qua mà vẫn không có kết quả.

Lúc Bùi Nguyên Oánh chờ ở bên ngoài, lại một lần nữa kể tội những hành vi xấu xa của Khương Nguyên, nói xong, nàng ta nhìn về phía đại ca đang ngồi nghiêm chỉnh không nói lời nào ở đối diện, tức giận nói: "Đại ca không được mềm lòng, loại người có tâm địa xấu xa như nàng ta, sau khi tìm được chứng cứ không thể tha cho nàng ta được, phải tống nàng ta vào quan phủ!

Nếu Thẩm cô nương một ngày chưa tỉnh, thì nàng ta đừng hòng bước ra khỏi Phật đường nửa bước!"

Bùi Nguyên Tuân sắc mặt lạnh như sương, nghiêm khắc liếc nàng ta một cái, nói: "Câm miệng, về phủ!"

Bùi Nguyên Oánh không dám tin mà trừng lớn mắt.

Đại ca trước giờ luôn rất thương yêu nàng ta, huynh ấy trông có vẻ nghiêm nghị ít nói, nhưng chưa bao giờ nói nặng lời với nàng ta, vậy mà lúc này lại khiển trách nàng ta như vậy!

Bùi Nguyên Oánh quay đầu, bụm miệng khóc rồi chạy đi.

Một lát sau, Bùi Nguyên Tuân triệu mấy vị thái y đến gần hỏi chuyện: "Tình hình rốt cuộc thế nào?"

Các thái y nhìn nhau, vị y chính đứng đầu tiến lên một bước đáp lời: "May mà Tướng quân kịp thời đưa người đến Ngự Y Đường, chúng thần đã dùng phương pháp phong châm để ổn định tâm mạch của cô nương, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!