Chương 17: Đây là trang sức mua ở tiệm Kim Ngọc, nàng xem có thích không

Sau khi từ quán trọ về phủ, cuộc sống của Khương Nguyên dường như đã trở lại như cũ.

Mỗi sáng sớm thức dậy, nàng đến Như Ý Đường hầu hạ lão phu nhân trước, đến gần giờ Ngọ thì về viện của mình, nghỉ ngơi một lát để dưỡng thần, làm chút việc kim chỉ, sau đó lại lấy mấy cuốn sách y án đã thuộc làu ra đọc lại vài lần.

Chỉ là thỉnh thoảng nàng lại ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía Cam Châu mà lặng lẽ xuất thần một lúc.

Tuy nhiên, Vân Nhi mấy ngày nay lại không đến Ngưng Hương Viện nữa.

Tay của nàng ta bị rạch một vết khá lớn, vết thương dài đến hai tấc, chảy rất nhiều máu. Khương Nguyên rắc bột kim sang cho nàng ta để cầm máu, rồi lại quấn một lớp vải mỏng quanh lòng bàn tay và mu bàn tay, dặn dò nàng ta nghỉ ngơi cho tốt, đợi vết thương lành rồi hãy chăm sóc mấy đóa hoa kia.

Lần này Vân Nhi cũng rất nghe lời nàng, yên tâm ở lại Mộc Hương Viện. Khi Khương Nguyên đọc sách thì nàng ta ngồi bên cạnh ngủ gật một cách buồn chán. Trong phòng không có ai nói chuyện, chỉ có ngọn gió cuối thu lướt qua đám dược thảo trong sân, tạo ra những tiếng xào xạc tĩnh mịch.

Trưa hôm đó, Khương Nguyên không ngủ được, lại lười ra ngoài đi dạo, bèn ngồi trên chiếc sập mỹ nhân tcạnh cửa sổ, lấy một cuốn du ký ra xem.

Cuốn du ký đó kể về phong tục địa hình của Cam Châu, Khương Nguyên đang đọc say sưa thì bỗng cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ một cái.

Vân Nhi đứng trước mặt nàng, ra hiệu nói rằng ngoài sân có một người nữ nhân cứ đi tới đi lui, trông lén lén lút lút, không biết định làm gì.

Khương Nguyên cảm thấy kỳ lạ, nếu là ma ma đến truyền lời thì sẽ không có chuyện không vào trong sân.

Nàng đi ra ngoài cổng viện nhưng không thấy bóng người nào, đang định quay vào thì bỗng nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ góc tường vọng lại: "Khương di nương?"

Khương Nguyên nhìn theo hướng có tiếng nói.

Chỉ thấy Mạn Nương, thiếp thất của Nhị gia, đang đứng ở đó, sắc mặt nàng ta hơi tái, còn không ngừng nhìn ngang ngó dọc, vẻ mặt đầy do dự và lo lắng.

Khương Nguyên không biết tại sao Mạn Nương lại đến tìm mình, nàng chỉ mới gặp qua nàng ta một lần ở Cát Tường Viện, ngay cả một câu cũng chưa từng nói. Nhưng trông Mạn Nương có vẻ như đang bị bệnh, Khương Nguyên bèn mời nàng ta vào sân ngồi một lát.

Mạn Nương chậm rãi đi đến cửa Mộc Hương Viện, hai tay vịn vào khung cửa, đột nhiên lắc đầu nói: "Ta không vào đâu, nghe nói ngươi biết xem bệnh, chỗ ngươi có thuốc giảm đau không? Bụng ta đau mấy ngày nay rồi."

Sắc mặt nàng ta không tốt, trông thực sự không khỏe. Mộc Hương Viện có Nguyên Hồ đan có thể giảm đau, nhưng không biết Mạn Nương đau bụng do bệnh gì, thuốc này không thể uống bừa bãi được.

Khương Nguyên nhìn nàng ta, nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi không tìm đại phu đến xem thử?"

Mạn Nương tỏ ra do dự, dường như không biết phải nói thế nào, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Ta bệnh mấy hôm rồi, đơn thuốc đại phu kê chẳng có tác dụng gì. Sau đó ta tìm một lang băm hành tẩu xem bệnh, ông ta nói có bí phương gia truyền, có thể chữa khỏi bệnh cho ta, nhưng ta uống thuốc của ông ta, cứ cảm thấy triệu chứng không thuyên giảm mà còn nặng thêm."

Nói rồi, nàng ta vội vàng nói thêm một câu: "Ngươi nhất định đừng nói cho Nhị nãi nãi biết, kẻo nàng ấy lại đa nghi, nàng ấy đối xử với ta rất tốt, đã mời đại phu cho ta mấy lần rồi."

Mạn Nương thật ngây thơ, Khương Nguyên không biết phải nói gì. Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta, Khương Nguyên thực sự lo lắng, bèn nói: "Ngươi cứ vào viện của ta đi, ta sẽ bắt mạch xem sao, thuốc giảm đau đó không thể uống bừa được."

Mạn Nương do dự một lúc rồi cũng đồng ý.

Về đến phòng, Khương Nguyên gấp chiếc khăn tay thành hình vuông như miếng đậu phụ, làm thành một cái gối kê tay đơn giản, bảo Mạn Nương đặt cổ tay lên trên.

Nàng chắp ngón tay bắt mạch một lúc.

Mạch của Mạn Nương vừa yếu vừa nổi, sắc mặt tái nhợt, nói chuyện cũng không có sức lực. Đây là chứng bệnh do khí huyết suy nhược, tỳ vị không ổn, chỉ cần dùng Quy Tỳ thang điều lý là được, không phải bệnh gì nghiêm trọng.

Nhưng Khương Nguyên cũng không chắc chắn về y thuật của mình. Ba năm ở Tướng quân phủ, ngoài việc đọc sách thuốc, nấu canh sâm cho lão phu nhân, cơ hội thực hành của nàng rất ít. Y thuật mà ngoại tổ phụ dạy cho nàng, cũng chỉ còn nhớ được những phương pháp bắt mạch hỏi bệnh đơn giản.

Khương Nguyên hỏi: "Ngươi đau bụng mấy ngày rồi, đã uống thuốc gì?"

Mạn Nương lấy ra một chiếc khăn tay bọc mấy viên thuốc màu đen, nói: "Ngươi xem thứ này, đây là thuốc đại phu kia kê cho ta, mỗi lần uống hai mươi viên, một ngày ba lần."

Viên thuốc to bằng hạt đậu đen, đưa lại gần ngửi có mùi chua ngọt đậm đặc. Khương Nguyên ngửi một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng nhìn Mạn Nương, nghiêm túc hỏi: "Ngươi uống mấy ngày rồi?"

Mạn Nương thấy sắc mặt nàng căng thẳng, tim bất giác thắt lại, nói: "Uống gần một tháng rồi. Khương di nương, ngươi đừng dọa ta, có ảnh hưởng gì không?"

Khương Nguyên nhìn dáng vẻ ngây ngô của Mạn Nương, chỉ cảm thấy một nỗi xót xa và đồng cảm khó tả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!