Mưa thu rơi rả rích suốt một ngày, Khương Nguyên ở trong chùa thấp thỏm không yên cũng cả một ngày.
Tướng quân đã nói ngày hôm sau sẽ sai người đến đón nàng, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà người của phủ Tướng quân mãi vẫn chưa xuất hiện.
Gần tối, nàng cầm một chiếc ô giấy dầu, lặng lẽ đứng ở một góc khuất ngoài chùa chờ đợi, sợ sẽ bỏ lỡ chiếc xe ngựa đến đón mình.
Đợi khoảng nửa canh giờ, mưa càng lúc càng lớn, cái lạnh càng thêm thấm vào người.
Sau khi chút ánh sáng mờ ảo cuối cùng của ngày bị nuốt chửng, Khương Nguyên đành bất lực thu lại ánh mắt nhìn xa xăm, siết chặt chiếc ô giấy dầu trong tay, từng bước cẩn thận đi về khoảng sân nơi mình tạm trú.
Về đến phòng mới phát hiện, do ở bên ngoài đợi quá lâu, cả áo ngoài áo trong đều đã bị những hạt mưa rối loạn làm cho ướt sũng, tóc trên trán cũng ướt đẫm dính vào bên tai. May mà vì trời mưa, các tăng nhân và cư sĩ đều ở trong phòng nên không ai trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của nàng.
Thay y phục, lau khô tóc xong, Khương Nguyên hắt hơi liên tục mấy cái thật mạnh.
Hôm nay nàng không có khẩu vị, chỉ ăn mấy miếng bánh ngọt lót dạ, bây giờ cũng không thấy đói. Chỉ là suốt cả ngày nay, tâm trí rối bời, lúc thì nghĩ đến chuyện Trịnh Kim Châu sinh non, lúc lại nghĩ đến việc Tướng quân và Thẩm cô nương định thân, cả người cứ ngơ ngẩn mông lung, mãi đến lúc này mới có chút tỉnh táo lại.
Khi tỉnh táo lại, không khỏi cảm thấy mình đã quá căng thẳng.
Người của Phủ Tướng quân không đến đón nàng, chắc hẳn trong phủ có việc quan trọng, hơn nữa, hôm nay lại mưa, đường trơn trượt đi lại không tiện, không đến cũng là điều hợp lý.
Đợi đến ngày mai, nhất định sẽ có người đến đón nàng.
Ngày hôm sau, mưa thu tạnh hẳn, mặt trời ló dạng, là một ngày nắng đẹp.
Các phu nhân tiểu thư đến chùa lễ Phật hôm nay đều rời đi, những chiếc xe ngựa hoặc xa hoa hoặc thanh nhã xếp hàng dài bên ngoài chùa, mọi người rôm rả nói lời từ biệt. Thẩm cô nương và Thẩm lão phu nhân là những người nổi bật nhất trong đám đông.
Khương Nguyên đứng nhìn từ xa, không dám lại gần.
Những vị phu nhân tiểu thư đó nàng không quen biết, tự nhiên không thể bắt chuyện, hơn nữa, nàng không muốn lại phải nhận lấy ánh mắt dò xét của Thẩm cô nương, chỉ muốn tạm thời tránh mặt nàng ta.
Sau khi xe ngựa của Thẩm gia rời đi, xe ngựa của các phủ đệ khác cũng lần lượt chậm rãi lăn bánh.
Ngôi chùa trở nên vắng vẻ, gần đến tối, tiếng tụng kinh của tăng nhân và cư sĩ vang lên, xe ngựa của phủ Tướng quân vẫn không hề xuất hiện.
Khương Nguyên đợi cả một ngày, không khỏi có chút thất vọng và chán nản.
Nàng biết mình chẳng hề quan trọng, có lẽ người trong phủ đều đang bận rộn chăm sóc Nhị nãi nãi, còn Tướng quân, có lẽ lại đi lo liệu công vụ của mình, nhất thời không nhớ đến nàng.
Khương Nguyên im lặng ngồi trong phòng, mãi đến khi trời tối hẳn mới cử động đôi chân đã tê cứng để đứng dậy, lấy ra một quyển sổ tay ghi chép y án để xem cho qua thời gian.
Đêm đen như mực, không biết từ lúc nào bên ngoài lại đổ mưa, mưa thu mang theo gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, khiến người ta chỉ cảm thấy buốt giá.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Khương Nguyên chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch.
Cơ thể nàng mệt mỏi, không muốn ăn uống gì, có lẽ do hai ngày nay bị nhiễm lạnh nên đã bị phong hàn, hôm nay bắt đầu phát tác.
Ở đây không có thuốc, nàng lại không muốn làm phiền các tăng nhân trong chùa, đành lảo đảo đứng dậy khỏi giường, đun nước pha trà uống.
Toàn thân vô lực ngồi đợi suốt nửa ngày, đến gần chiều, phủ Tướng quân cuối cùng cũng sai một xa phu đến đón nàng về.
Khương Nguyên vội vàng đi thu dọn y phục hành lý.
Xa phu đứng chờ bên ngoài, vẻ mặt trông rất mất kiên nhẫn.
Khương Nguyên trước tiên cảm ơn hắn ta "Làm phiền ngươi phải đi một chuyến xa như vậy."
Nàng suy nghĩ một chút, lại nhẹ giọng hỏi: "Tướng quân nói ngày thứ hai sẽ sai người đến đón ta, sao hôm nay mới đến?"
Xa phu sầm mặt lớn tiếng nói: "Trong phủ nhiều việc lắm, Tướng quân còn có công vụ phải lo, sao có thể chuyện gì cũng ưu tiên di nương được? Đến sớm một ngày hay muộn một ngày thì có gì quan trọng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!