Nghe mẫu thân hỏi xong, Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát, mấp máy môi nhưng không nói gì.
Thấy trưởng tử lại im lặng từ chối, Ân lão phu nhân cảm thấy tức ngực đau nhói, bà đau lòng khôn xiết nói: "Chuyện thành thân, lúc con mới về phủ đã đồng ý với ta rồi, bây giờ còn muốn nuốt lời sao? Con đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu còn không thành thân, có phải con định để ta nhắm mắt xuôi tay mà vẫn chưa được thấy con có thê tử, có con cái hay không?"
Mẫu thân có bệnh tim, không nên tức giận, im lặng một lát, Bùi Nguyên Tuân hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Nhi tử không có ý đó."
Ân lão phu nhân dồn dập hỏi: "Vậy rốt cuộc con có ý gì?"
Bùi Nguyên Tuân nói: "Không biết tính tình Thẩm cô nương thế nào? Cưới thê tử phải cưới người hiền đức, cần phải là người hiểu lễ nghĩa, lương thiện độ lượng, không thể kiêu căng tùy hứng, hẹp hòi hay ghen tuông."
Ân lão phu nhân chau mày "Con lo lắng sau khi Thẩm Hi gả đến sẽ đối xử hà khắc với Khương Nguyên à?"
Bùi Nguyên Tuân không hề né tránh, thẳng thắn nói: "Vâng."
Ân lão phu nhân chẳng hề để tâm: "Chỉ cần Khương Nguyên an phận thủ thường, không tranh giành ghen tuông, Thẩm cô nương sao lại tự hạ thấp thân phận đi làm khó một thị thiếp như nàng ta? Con cứ yên tâm."
Bùi Nguyên Tuân im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, y cất lời: "Nương à, chuyện định thân không cần vội vàng lúc này."
Ân lão phu nhân lập tức thấy đau nhói trong lòng, tức đến mức lấy khăn tay lau nước mắt: "Phụ thân con mất sớm, một mình ta nuôi nấng ba huynh muội các con khôn lớn, tốn bao tâm sức. Bây giờ con đã là Đại tướng quân rồi, không nghe lời ta nữa phải không? Nếu con còn biết hai chữ 'hiếu thuận' thì hôm nay hãy định ra hôn sự này đi!"
Bùi Nguyên Tuân vén áo bào đứng dậy quỳ xuống, trầm giọng nói: "Nương đừng tức giận, kẻo tổn hại sức khỏe. Chuyện hôn nhân đại sự, mọi việc đều do nương định đoạt."
Thấy nhi tử vẫn hiếu thuận nghe lời, sắc mặt tái nhợt của Ân lão phu nhân mới khá hơn một chút.
Bà lau nước mắt, nói: "Nếu con đã không có ý kiến gì khác, ta sẽ cho người mang canh thiếp của con qua đó. Thẩm lão phu nhân và Thẩm cô nương đều đang ở chùa Hương Vân, hai bên trao đổi canh thiếp, rồi nhờ phương trượng trong chùa hợp hôn, chỉ cần bát tự tương hợp, ta sẽ lấy nửa miếng ngọc bội của con làm tín vật định tình, sau đó nhanh chóng chọn ngày lành tháng tốt, đến Hầu phủ hạ lễ định ước."
Suốt cả một ngày, Khương Nguyên đều ở trong sương phòng chép kinh Phật, không bước ra ngoài nửa bước.
Thấy chỉ còn nửa cuốn nữa là chép xong, nàng bỗng nghe tiếng cửa "kẽo kẹt" một tiếng.
Bùi Nguyên Tuân đang đứng ở cửa.
Ánh tà dương buông xuống những vệt sáng xanh sẫm cuối cùng, thân hình cao lớn của hắn đứng ngược sáng, gương mặt lạnh lùng kiên nghị vẫn như thường lệ.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng không còn phẳng lặng như giếng cổ, mà lại gợn sóng trập trùng, sâu thẳm và u uẩn.
Khương Nguyên có chút bất ngờ đặt bút xuống, đứng dậy nhanh chân bước tới: "Tướng quân sao lại đến đây ạ?"
"Không có gì" Bùi Nguyên Tuân dừng một chút, cúi mắt nhìn đôi mắt đẹp long lanh của nàng, thản nhiên nói "Chỉ là đến thăm nàng một chút."
Khương Nguyên nhìn hắn, nhất thời không lên tiếng.
Sáng nay lúc gặp hắn trong phòng Lão phu nhân, dường như hắn đã có vẻ không vui, bây giờ tuy nói là không có gì, nhưng trong mắt lại như đang che giấu tâm sự.
Nhưng hắn không nói, Khương Nguyên cũng tự biết không nên nhiều lời hỏi han.
Nàng nhẹ giọng nói: "Tướng quân ngồi xuống trước đi ạ, thiếp đi rót cho chàng một tách trà."
Trong phòng vẫn còn trà hoa cúc bạc hà do nàng tự pha, vẫn còn ấm và thoang thoảng hương thơm, mỗi khi chép kinh Phật mệt, nàng lại uống vài ngụm để tỉnh táo tinh thần.
Bùi Nguyên Tuân im lặng vào phòng ngồi xuống, ánh mắt từ từ lướt qua khắp phòng.
Căn sương phòng nhỏ hẹp này là căn phòng giản dị nhất trong cả sân viện, chỉ có một chiếc giường khung cũ kỹ, một chiếc bàn sách cũ rộng chừng ba thước vuông và hai chiếc ghế đẩu tròn màu đen, nhưng lại được nàng sắp xếp vô cùng tinh tế.
Sàn đá xanh được quét dọn không một hạt bụi, trên bàn sách, trong chiếc bình gốm thô mộc có cắm mấy cành cúc vàng rực rỡ, dài ngắn xen kẽ, tỏa ra hương thơm thanh nhã, giống như mỗi lần nàng đến gần, một mùi hương đặc biệt luôn quấn quýt bên hắn.
Khương Nguyên bưng trà tới, cung kính đặt trước mặt Bùi Nguyên Tuân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!