Chương 1: Khương Nguyên

Trời vừa hửng sáng, cơn gió thu se lạnh thổi qua, vườn ươm trong viện tỏa ra hương thơm thanh tịnh của hoa kim ngân.

Khương Nguyên đoan trang ngồi trên sập mỹ nhân bên cửa sổ, ngắm nhìn những cánh hoa tươi tốt đang vươn mình, khóe môi khẽ cong lên.

Vài ngày nữa, chỗ hoa kim ngân này có thể đem phơi khô làm thuốc được rồi.

Nàng ngắm một lúc, rồi lại cúi mắt, tiếp tục từng đường kim mũi chỉ thêu nốt chiếc giày trong tay.

Ngọc Hà từ bếp nhỏ trong viện đi ra, bưng một bát cháo đậu đỏ vừa nấu xong.

Nàng ta vén rèm châu bước vào phòng, bĩu môi, vẻ mặt buồn bực không vui.

"Di nương, dùng chút cháo lót dạ đã."

Di nương thích ăn cháo đậu đỏ, nên sáng sớm nàng ta đã đi nấu. Lửa nhỏ hầm chậm, nấu đủ nửa canh giờ.

Chỉ là nấu cháo xong mới phát hiện, vại sứ đựng táo và đậu trong Mộc Hương Viện lại thấy đáy rồi.

Nhị nãi nãi* Trịnh Kim Châu quán xuyến việc nhà trong phủ Tướng quân, Cát Tường Viện thì sơn hào hải vị, nhưng chi tiêu ăn mặc cấp cho di nương lại keo kiệt bủn xỉn, đến cả một nha hoàn như nàng ta cũng không nhìn nổi.

Nhị nãi nãi*: Bà hai

Ngọc Hà thầm hừ một tiếng, đặt bát cháo lên chiếc kỷ nhỏ bằng gỗ đàn hương bên cạnh.

Ánh mắt lướt qua chiếc giày Khương Nguyên sắp thêu xong, thấy trên ngón tay thon dài trắng nõn lại có thêm mấy vết kim đâm rướm máu, nàng ta không khỏi nhíu mày.

Cát Tường Viện có biết bao nha hoàn, ma ma để sai khiến, thế mà lại giao việc thêu thùa may vá này cho di nương, chẳng biết Nhị nãi nãi rốt cuộc có ý đồ gì.

Khương Nguyên nhẹ giọng nói: "Cứ để đó đi, lát nữa ta ăn sau."

Nhị nãi nãi muốn nàng làm sáu đôi giày cho tiểu thiếu gia, nói là để cầu may mắn thuận lợi, nàng không dám chậm trễ. Mấy ngày nay, nàng làm luôn tay luôn chân, cuối cùng cũng sắp xong.

Hạ mũi kim cuối cùng, Khương Nguyên khẽ thở phào, xoa xoa cánh tay mỏi nhừ rồi nhẹ nhàng đứng dậy.

Ngọc Hà bưng cháo đến trước mặt nàng, giục nàng mau ăn.

Giờ Thìn là lúc phải đến thỉnh an Lão phu nhân, ước chừng thời gian, Khương Nguyên dùng hơn nửa bát cháo.

Lúc sắp ra khỏi viện, nàng bước đến bàn trang điểm, soi gương sửa lại cây trâm bạc trên tóc.

"Di nương có muốn thoa chút son phấn không ạ?"

Mấy ngày nay Khương Nguyên mỗi ngày chỉ ngủ vài canh giờ, quầng mắt có một vầng thâm nhàn nhạt, sắc mặt cũng không tốt lắm, thoa chút son phấn có thể che đi.

Ngọc Hà vừa nói vừa bước tới.

Tuy nhiên, nhìn vào khuôn mặt trong gương đồng, nàng ta lại tự lắc đầu.

Di nương vốn đã xinh đẹp, mắt tựa làn thu, môi như thoa son, nếu trang điểm một chút sẽ trở nên quá diễm lệ.

Mà Lão phu nhân lại không thích phụ nữ quá xinh đẹp mời gọi.

Khương Nguyên cũng nói không cần, bảo Ngọc Hà mang đôi giày mới làm đến Cát Tường Viện, còn mình thì sửa sang lại váy áo, đến Như Ý Đường thỉnh an Lão phu nhân.

Khi đến Như Ý Đường, bữa sáng vẫn chưa được dọn ra.

Nhị nãi nãi Trịnh thị sáng sớm đã sai người đưa tiểu thiếu gia đến Như Ý Đường. Ân Lão phu nhân hôm nay tinh thần đặc biệt tốt, mặt mày hớn hở, đang ôm tiểu thiếu gia, vẻ mặt hiền từ dạy cậu bé hát đồng dao đếm ngón tay.

Bùi Thiếu Lăng vừa tròn ba tuổi, trông lanh lợi khỏe mạnh, sức lại rất lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!