Chương 38: (Vô Đề)

"Giờ con định làm gì?" Bà Thúy Nga ân cần hỏi.

Duy Thanh lúc này đang quan sát và cảm nhận mọi thứ trên đường đi. Dường như cảnh vật không thay đổi nhiều, kể từ lúc anh đi tù. Nghe bà Thúy Nga hỏi, anh liền quay sang. "Con cũng chưa biết nữa."

Bà khẽ cười. "Hay con về làm cho cô đi."

"Dạ thôi." Anh e ngại. "Cô giúp con như vậy là đủ rồi."

Bà Thúy Nga chậc lưỡi. "Dù đêm đó con có giúp cô hay không, thì cô cũng vẫn sẽ giúp con thôi." Bà gõ nhẹ vào đầu cu cậu. "Cái thằng này, lúc trước con lái taxi đúng không? Hay con về làm tài xế cho cô đi?"

"Dạ thôi." Anh tiếp tục từ chối.

"Thôi cái gì mà thôi. Vậy đi." Bà chốt hạ rồi lái sang chuyện khác. "Giờ con muốn đi đâu trước?"

Duy Thanh trầm mình xuống. "Dạ về nhà."

Bà Thúy Nga nói với tài xế của mình. "Anh ghé qua cô nhi viện một chút nha."

"Dạ bà chủ." Bác tài gật đầu.

Xe dừng lại trước cổng cô nhi viện, bà Thúy Nga nghĩ mình nên dặn dò trước. "Nhà con bây giờ khác lắm. Cô nghĩ…" Cảm thấy khó nói, bà quyết định nên đi theo cu cậu cho chắc ăn.

Tất nhiên Duy Thanh vẫn chưa hiểu ý của bà Thúy Nga cho lắm, cho đến khi anh bước vào nhà, tận mắt chứng kiến thấy biểu cảm của mọi người, những ánh mắt liếc nhìn không thân thiện, và đôi khi là những cử chỉ ra hiệu phải đề phòng cẩn thận, thì anh mới nhận ra.

Tất cả mọi người đều xa lánh, sợ hãi và thậm chí khinh miệt lấy anh. Chỉ có Minh Dũng là vẫn như trước, luôn mừng rỡ, quấn quít bên cạnh anh không rời. Tất nhiên là anh hiểu cho tâm lý của mọi người, anh là một kẻ vào tù, ra tội, nên việc mọi người không cho các em nhỏ gần anh là đúng. Anh cũng hiểu mình là một tệ nạn xã hội và là người xấu, nên mọi người nhìn anh như vậy cũng là đúng.

Anh cũng thừa biết vì mình mà làm xấu đi hình ảnh của cô nhi viện và bôi nhọ danh tiếng của má Ba.

"Anh Thanh." Minh Dũng bây giờ đã lớn và đang học cấp hai. "Đồ của anh này." Cu cậu bưng ra một chiếc thùng giấy nhỏ, trong đó đựng những vật dụng xưa kia của anh mình.

"Em cất đồ giúp anh hả?" Duy Thanh lúc này ngồi trước hiên phòng cũ của mình. Anh ngạc nhiên vì Minh Dũng lại chu đáo đến như vậy.

Minh Dũng khẽ cười. "Dạ." Nếu cu cậu không cất đi thì có lẽ giờ nó đã nằm trên bãi rác.

Duy Thanh thấy trong thùng giấy có các vật dụng cá nhân của mình, chiếc điện thoại và một thứ. "Ủa sợi dây của anh." Anh ngạc nhiên. "Sao em có nó?"

Minh Dũng đáp. "Anh Long đưa cho em cất."

Anh mừng rỡ. "Ủa vậy hả?" Anh nghĩ chắc trước lúc vào tù, Khánh Long đã lấy những thứ này của anh đem về.

"Thanh về rồi đó hả?" Chị Thúy Lan bất ngờ đi tới.

So với những anh chị và những người khác, chị Thúy Lan lại hỏi anh một câu rất ấm lòng, "Thanh về rồi đó hả", chứ không phải như những câu "Em tới đây làm gì? Em ra tù rồi sao".

"Dạ." Anh cảm thấy vui khi được chị Lan quan tâm.

Ở đời nhiều khi thấy lạ, người ngày xưa luôn yêu thương mình, thì sau này lại trở nên ghét bỏ và hắt hủi. Còn những người ngày xưa tuy la mắng, hung dữ, nhưng sau này lại chính là người yêu thương và ở bên cạnh mình lúc tăm tối nhất.

Khi xưa, các chị Ngọc Lan, chị Út luôn yêu thương anh, thì giờ lại tỏ ra ghét bỏ. Còn chị Thúy Lan luôn la mắng mỗi khi anh làm gì đó sai. Thậm chí có lúc chị còn đánh anh vì chuyện của chị Hồng, thì giờ chính chị lại ngồi bên cạnh ân cần hỏi thăm không xa lánh. Chưa hết, chị còn giấu mọi người cho tiền anh nữa, bảo có gì cứ tìm chị, chị sẽ giúp đỡ anh hết mình.

Thấy mọi người như vậy, Duy Thanh đành chấp nhận qua nhà bà Thúy Nga ở tạm. Anh cũng đồng ý về làm tài xế cho bà, vì anh biết đây là lúc để anh bù đắp lại và thực hiện nghĩa vụ của mình đối với gia đình, mặc dù bây giờ nhà có vẻ không cần anh.

Tối đó anh mượn xe máy của bà Thúy Nga để chạy sang nhà Mỹ Dung. Bế nhóc Duy An trên tay, anh thấy dường như tìm lại được một phần niềm vui của cuộc sống. Nhưng khi nghe mọi người kể về Mỹ Hạnh, người anh lại chùng xuống một cách nhanh chóng đến bất ngờ.

Ngày hôm sau, anh đi ké xe bà Thúy Nga xuống thành phố. Mục đích của anh là tìm đến anh Hai để chào một tiếng. Cầm trên tay mảnh giấy ghi địa chỉ và số điện thoại của đại ca, anh cuối cùng cũng tìm đến nơi, một gara sửa ô tô ở gần bến xe thành phố.

Thấy anh, đại ca ngay lập tức bảo tụi đàn em bỏ việc và chuẩn bị bia rượu để ăn mừng. Sau bà Thúy Nga, đại ca tiếp tục bảo anh về làm cho mình, tất nhiên là anh nhanh chóng khước từ ngay lập tức. Giả vờ bảo về làm cho bà cô họ, anh dù sao cũng không muốn tay mình nhuốm máu và "ăn cơm nhà nước" thêm một lần nữa.

Sau khi nhậu be bét, chiều đó anh tạt ngang qua nhà anh Duy Nhân và không ngạc nhiên lắm, khi anh gặp lại chị Thúy Hồng. Hôm qua anh đã nghe bảo chị Hồng vừa đi học, vừa đi làm ở nhà anh Duy Nhân để kiếm thêm thu nhập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!