Chương 15: (Vô Đề)

Quân địch đến. Một binh sĩ chạy vào hét to.

Duy Thanh giật mình bật dậy và ngay lập tức chạy ra khỏi lều. Anh đang mang trên mình bộ quân phục huyền thoại, bộ quân phục màu xanh lá. Ngước mắt nhìn lên trên cao, Duy Thanh thấy máy bay của địch đang gầm rú trên bầu trời.

Biết mình cần phải hành động ngay lập tức, Duy Thanh liều mạng và bất chấp nguy hiểm để chạy tới khẩu 12 ly 7 trước mặt, một khẩu súng máy còn được biết đến với tên gọi DShK.

Bom đạn nổ tung khắp nơi và Duy Thanh vẫn xông xáo tiến về phía trước. Một tiếng nổ vang lên bên trái, Duy Thanh bị kình lực hất văng qua bên phải. Lọ mọ đứng dậy, anh vẫn không hề hoảng sợ và nao núng. Bước tới cầm khẩu súng, Duy Thanh lên đạn và nhìn chiếc máy bay đang lao tới mình.

Người phi công lái chiếc đó, không ai khác chính là Mỹ Hạnh.

Duy Thanh nhắm mắt giương khẩu súng lên bóp cò, từng loạt đạn được bắn lên không trung. Cảm thấy người mình ướt sũng, Duy Thanh nghĩ mình đã bị trúng đạn và đang đổ máu, anh nhìn xuống và chợt nhận ra một việc.

Ôi không, Duy Thanh nghĩ thầm.

Mở mắt ra, Duy Thanh cảm thấy mình đang gặp một vấn đề cực kỳ tệ hại của tuổi dậy thì. Sao anh có thể điên khùng khi có một giấc mơ như vậy được nhỉ. Và không ai khác, lại là Sún nữa chứ. Càng ngày cái bệnh tương tư của anh càng lớn và anh cũng không biết làm gì, hay làm cách nào để thoát khỏi nó.

Nghĩ mình cần phải dậy và dọn dẹp bãi chiến trường, Duy Thanh lại một ngày nữa không ngủ đủ giấc.

Vào chào má đi học, má nhìn anh một hồi thì bỗng khẽ cười. Nhìn nét mặt của má, anh bỗng thấy sợ, anh đoán có khi má Ba đã biết những việc tày đình của anh rồi.

Ngồi trên ghế ăn xôi cùng lũ bạn, Duy Thanh vẫn cảm thấy dị với những chuyện vừa xảy ra. Sao trong đầu anh lúc nào cũng toàn là hình bóng của Sún mất dạy vậy nhỉ. Người ta thường bảo, ngày nhập tâm cái gì, tối sẽ mơ thấy cái đó. Rõ ràng là ban ngày anh cứ nghĩ về Sún thì hằng đêm mơ thấy là đúng rồi.

Mà tất cả là tại Sún hết, tại Sún kiếm cớ gây sự với anh chứ bộ, chứ anh có làm gì Sún đâu.

Nghĩ đến chuyện gây sự thì Duy Thanh mới nhớ. Hôm sinh hoạt lớp tuần trước, tự nhiên cô chủ nhiệm đứng lên thông báo chuyện đôi bạn cùng tiến. Nếu như anh nhớ không nhầm thì cái này dành cho thời cấp một mới đúng.

Bây giờ anh đường đường là chàng trai mười sáu tuổi, chuẩn bị lên mười bảy và đang học lớp mười một. Vậy mà nghĩ gì lại bảo triển khai vấn đề đôi bạn dở hơi này.

Đang sân si trong đầu, thì Duy Thanh nghe cô giáo bảo vấn đề này là do các bạn ban cán sự lớp đề xuất. Bản thân cô thấy đây cũng là một ý kiến hay nên liền vui vẻ chấp thuận. Việc đôi bạn cùng tiến này, nó có thể giúp cải thiện vấn đề học lực hiện tại của lớp lên rất nhiều.

Trước kia khi chưa nhập lớp lại, thì lớp 10/2 luôn đứng đầu cả khối. Giờ nhập rồi thì lại đứng thứ ba trong toàn thể sáu lớp mười một.

Duy Thanh không cần biết là cải thiện hay cãi lộn gì hết. Anh chắc chắn một điều rằng, việc ban cán sự lớp đề xuất này, chính là bạn lớp trưởng và là Sún mất dạy bàn trên chứ ai. Chính Sún chứ không ai khác. Muốn được ở bên bạn lớp trưởng thì nói cho rồi.

Bày đặt đề xuất ra ba cái vụ này để che mắt mọi người.

Rồi y như những gì anh suy nghĩ, khi cả lớp bắt đầu bắt cặp, phần đông những người ngồi chung bàn bắt cặp với nhau. Số khác bắt cặp với người mình thích, người mình chơi chung hoặc là thân thiết.

Bích Trâm thì khỏi phải nói rồi, anh thừa biết cô nàng chọn Văn Vũ và với lý do học kém, cô nàng năn nỉ anh chàng kèm dạy mình học.

Tất cả đều hợp lý, chỉ có một điều bất hợp lý vô cùng, cho dù có tưởng tượng thì anh cũng không bao giờ nghĩ tới, đó là Sún mất dạy lại bắt cặp với anh. Bỏ qua nhiều lời gọi mời từ các trai đẹp, từ những người bạn chơi chung, hay đặc biệt là bạn lớp trưởng, bạn mất dạy lại chọn anh.

Cái đéo gì vậy, đó là những từ Duy Thanh thốt lên trong đầu.

Lúc đầu anh định chọn Văn Vũ cho dễ, nhưng vì nhớ đến bà Trâm nên anh nghĩ thôi, anh chọn thằng Bá Thắng ngồi cạnh Văn Vũ cũng được. Khổ nỗi thằng khí Thắng này lại chọn bà Ánh, người mà hắn thầm thích. Thế là đang lúc phân vân tìm mặt gởi vàng, anh đã bị Sún mất dạy đó nắm đầu.

Tại sao lại chọn anh, đó là những gì anh suy nghĩ. Mặc dù vui thật nhưng anh không hiểu. Từ khi vào học đến giờ, cả hai đều như nước với lửa, như chó với mèo, như Dương Quá với Quách Phù. À không, Quách Phù lúc đầu có thích Dương Quá và sau này cũng làm hòa nên không thể.

Phải như Tom and Jerry, hoặc như thủy thủ Popeye với thằng Bluto.

Vậy tại sao Sún lại chọn anh. Không thể nào là cô phân công nhiệm vụ cho Sún kèm cặp anh được. Anh là cái loại ngu lâu dốt bền, thứ ngu lâu khó đào tạo, là cái kiểu còn hơn cả ngu bền vững, là sự ngu tăng dần và tỉ lệ thuận với thời gian.

Chưa kể là cô chủ nhiệm đã tuyên bố cho mọi người tự chọn đối tượng, nên khó lòng nào cô bắt Sún chọn anh được. Ở lớp còn nhiều đứa học kém khác, mắc gì cô chủ nhiệm phải

"hoa nhài cắm bãi phân trâu".

Sau khi phân tích rõ lâu, với cái óc phán đoán thiên tài như thám tử Sherlock, Duy Thanh nhận ra rằng, Sún chọn anh là bởi để trả thù. Vì cô chủ nhiệm bảo, những bạn học giỏi có quyền ra bài tập, có quyền méc cô để phạt các bạn, nếu các bạn không nghe lời, hoặc có hành vi chống đối.

Đó, thiếu gì lý do để Sún bịa ra để cô phạt anh kia chứ. Anh biết rõ là Sún vẫn đang thù anh vì vụ bạn lớp trưởng, hoặc chuyện ăn vặt hôm bữa kia mà. Vì anh mà bà Trâm phải bị vạ lây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!