Chương 10: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhà… nhà nghỉ?

Tôi mím môi, đi theo.

Sau đó, tôi cùng Chu Sí mặc áo ngủ, trên vai tôi khoác áo khoác cậu ấy mang từ nhà, đi đến nhà nghỉ gần đó.

Nói thật, khi làm thủ tục trong sảnh lớn, mặt tôi hơi đỏ lên, sợ người ta cho rằng chúng tôi mặc áo ngủ tới thuê phòng, là một đôi ngoại tình.

Nhưng mà, sợ cái gì thì cái đó tới.

Tôi đang cúi đầu lặng lẽ cầu nguyện thời gian trôi nhanh lên, thì Chu Sí bỗng nhiên ôm eo tôi, khó hiểu mà nói một câu:

"Cục cưng, tranh thủ thời gian, chút nữa là vợ anh đã về rồi."

"..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong nháy mắt, ánh mắt hai chị gái lễ tân nhìn chúng tôi đều trở nên khác lạ.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, hít một hơi thật sâu, quyết tâm cùng chết chùm luôn.

"Anh rể…" Tôi cúi đầu, bộ dáng ấm ức. "Tiền nợ anh em sẽ trả, cầu xin anh thả em đi, anh làm vậy không thấy có lỗi với chị em sao…"

"..."

Quả nhiên, ánh mắt hai chị gái lễ tân lại thay đổi, vẻ mặt hóng drama, nên tốc độ làm thủ tục cũng chậm lại.

Sau khi Chu Sí im lặng một lúc lâu, thì nghiến răng nghiến lợi mà nói câu "Không được", rồi nhận lấy thẻ phòng, kéo tôi lên lầu.

Nhưng mà —

Khi mở cửa vào phòng, tôi mới phản ứng lại, cảm thấy có gì đó sai sai.

"Chu Sí, em ra ngoài tìm chị sao lại mang theo căn cước?"

Chu Sí không trả lời câu hỏi này của tôi, ôm tôi, đi đến mép giường trong căn phòng tối tăm.

"Chị ơi, chị có sợ không?"

"Sợ cái gì?"

Chu Sí cười khẽ, véo mặt tôi: "Có sợ sáng mai dì tỉnh dậy phát hiện chị không có ở nhà không?"

Tôi im lặng một lát, sau đó đẩy ngã cậu ấy: "Sao nói nhiều lời vô nghĩa thế? Anh rể."

Sau đó…

Thời gian sau đó, quả nhiên Chu Sí không nói câu nào vô nghĩa nữa.

Rạng sáng, khi tôi nằm ngủ ngon lành trong lòng Chu Sí, thì bỗng nhiên bị tiếng chuông dồn dập đánh thức.

Ngay ra đó, lại là tiếng chuông điện thoại khác.

Tôi và Chu Sí đều bị đánh thức, liếc nhau, lập tức hiểu rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!