Chương 37: Sân khấu (2)

Edit: Cá Mặn (Nặm)​Người đàn ông vừa định mở miệng nói gì đó, khóe mắt liếc qua nhìn Giang Dĩnh đang ngồi bên cạnh.

——​]

Nhân viên mất gần 15" mới bố trí xong sân khấu "Kinh Trập" của nhóm Khương Miện.  

Đèn chưa sáng, vách đá dốc đứng cao gần 3m ẩn trong bóng tối làm khán giả dưới sân khấu và người xem trực tuyến chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ của cây đào dưới vách đá qua ánh sáng le lói.  

[Bối cảnh này… thật á? Cảnh chia tay ở rừng đào là cảnh kinh điển nhất trong nguyên tác. Trong phim "Thục Sơn Kiếm" đây là phần tệ nhất, sao họ lại nghĩ đến việc tái hiện cảnh này chứ? Nếu diễn hỏng thì fan nguyên tác sẽ chửi Khương Miên cả đời luôn ấy!] 

[Đúng vậy, quá liều lĩnh đi! Cảnh nổi tiếng trong sách, ngay cả phim của đạo diễn Lý cũng không tái hiện được chứ huống chi sân khấu và phim khác một trời một vực, ngay cả kỹ xảo cũng chẳng làm được.] 

[Tui không dám xem nữa, tui sợ lại thấy một Phong Ngọc Thanh tệ hại. Tui cầu xin các vị anh hùng hảo hán đừng túm lấy Phong Ngọc Thanh mà vặt nữa được không, đã vặt trọc rồi huhuhu…]  

Tiết mục còn chưa bắt đầu mà vô số người đã bắt đầu dự đoán về sự thảm hại và tệ hại sắp tới. Kể cả fan Khương Miện, họ không nói ra miệng nhưng trong lòng cũng chẳng lạc quan mấy.  

Chính lúc này, một tiếng sáo xa xăm mơ hồ vang lên từ từ.  

Tiếng sáo này khiến khán giả dưới sân khấu đang bàn tán xôn xao dần dần im lặng.  

"Hôm nay nâng ly hát khúc mới, hư danh phù hoa cười khẩy mà buông." 

Mọi người vừa yên lặng lại thì một giọng ngâm trong trẻo không phân biệt được là nam hay nữ vang lên.  

Vừa dứt lời, một luồng sáng thẳng đứng chiếu xuống sân khấu.  

Trên sân khấu, những cây đào vốn chen chúc san sát dưới sự điều khiển của máy móc hậu trường lần lượt rút về hai bên, để lộ một người mặc áo trắng đang nửa tựa trên vách đá rót rượu uống một mình.  

Đang uống, người này bỗng lơ đãng xoay đầu lại, lộ ra nửa gương mặt và con mắt phải đen như mực.  

Phải hình dung ánh mắt này như thế nào nhỉ?  

Hờ hững nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén, thực sự y chang vị tiểu sư thúc tuyệt thế vô song trong nguyên tác đang nhìn bạn vậy. 

Chỉ một ánh mắt đã khiến những bình luận đang tranh cãi liên tục một giây trước phải im lặng. Vô số người xem không những không gửi bình luận mà ngay cả xem bình luận cũng chẳng thèm, họ luống cuống tắt bình luận đi chỉ để được nhìn kỹ ánh mắt của Khương Miện.  

Chỉ tiếc là cô không cho bọn họ cơ hội này.  

Theo tiếng đàn tỳ bà sắc lạnh vang lên, Khương Miện mặc bộ đồ trắng, tóc dài buộc cao trên đỉnh đầu xoay người một cái đã nhảy xuống vách đá cao 3m.  

"A!"  

Khán giả có mặt chưa chuẩn bị gì đồng loạt phát ra tiếng kêu kinh ngạc.  

Khoảnh khắc tiếp theo, Khương Miện quỳ một gối trên đất bỗng ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi cong, dùng mu bàn tay phải nhẹ nhàng lau rượu ở khóe miệng rồi xoay người đạp một chân lên vách đá bay lên phía trước, lấy thanh kiếm treo trên cây giả xuống.  

Khán giả thậm chí còn chưa thấy cô làm thế nào thì vỏ kiếm trong tay đã được cắm lại vị trí cũ. 

Người phụ nữ cầm kiếm bằng một tay. Cô để nó dọc trước mắt, chỉ để lộ con mắt trái không có bất kỳ cảm xúc nào.  

Theo tiếng đàn tỳ bà càng lúc càng nhanh.  

Cô cũng theo đó mà múa kiếm, động tác nước chảy mây trôi không kém gì việc tặng cho khán giả một bữa tiệc thị giác mãn nhãn nhất.  

Đang múa, cô bỗng đưa mũi kiếm nâng ly rượu trên bàn đá ở bên cạnh lên. Tiếp đó một cảnh tượng hoàn toàn trái với định luật vật lý, cô đưa mũi kiếm mang ly rượu tiếp tục múa.  

Cuối cùng dựa vào cây đào, ly rượu vừa trượt về phía chuôi kiếm vừa chính xác đổ rượu vào miệng Khương Miện. 

"Sảng khoái!"  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!