Chương 28: Mình ngu quá, thật

Edit: Cá Mặn (Nặm)

——

Ầm —

Cánh cửa phòng cố vấn đang đóng chặt bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra.

"Ồ, nghe điện thoại xong rồi hả?"

Trên ghế sofa, Triệu Phi Vũ đang mải mê chơi game trên điện thoại bớt chút thời gian ngẩng đầu lên, thấy người đứng ở cửa là Tống Kỳ Sâm thì thuận miệng chào hỏi.

Nhưng chỉ trong tích tắc mất tập trung đó, nhân vật game do cậu điều khiển đã bị người khác bắn một phát nổ đầu.

Rõ ràng đã sắp tới vòng bo cuối, với trình độ trước đây của cậu toàn rơi xuống đất thành hòm, có thể trụ được tới lúc này đã khó khăn lắm rồi. Chỉ một chút mất tập trung đã bị tên "Voldemort" âm thầm hạ gục, làm Triệu Phi Vũ tức đến mức suýt ném luôn điện thoại ra ngoài.

"Này A Sâm, cậu xem ván này coi có tức không…"

Triệu Phi Vũ giơ điện thoại lên phàn nàn với Tống Kỳ Sâm.

"Bây giờ tớ tức muốn đau tim. Không được rồi A Sâm, cậu chơi giỏi, lát nữa có rảnh cậu phải dẫn tớ chơi một ván để lấy lại danh dự, nếu không thì hôm nay sợ là không lành đâu. A Sâm, cậu có nghe thấy không? A… Sâm?"

Mãi vẫn không nhận được phản hồi từ Tống Kỳ Sâm, Triệu Phi Vũ vô thức ngẩng đầu.

Thì thấy Tống Kỳ Sâm hai mắt đăm đăm ngồi ngay ngắn trước máy tính, con ngươi dại ra. Đôi mắt trông như đang nhìn vào màn hình máy tính lại như không nhìn, bộ dạng trông đang thất thần.

Không đúng.

Có gì đó sai sai!

Bởi vì theo hiểu biết của cậu về Tống Kỳ Sâm thì e rằng lúc nào anh cũng sẽ không dừng đôi tay kiếm tiền. Tiền chính là nguồn động lực của anh, là trụ cột tinh thần của anh.

Còn tình huống như hiện tại, không những không kiếm tiền mà còn ngồi ngây ra. Loại tình huống này xảy ra trên bất kỳ ai khác thì được chứ tuyệt đối không thể xảy ra trên người Tống Kỳ Sâm.

Hơn nữa nhìn biểu cảm của người này, ngược lại chẳng giống như vừa ra ngoài nghe điện thoại mà giống như vừa ra ngoài làm cái gì mờ ám.

Triệu Phi Vũ để điện thoại xuống, vội đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh hai lần, Tống Kỳ Sâm vẫn chẳng có bất cứ phản ứng nào.

Chuyện gì vậy?

Người liên lạc bí mật với anh chẳng lẽ là hồ ly tinh hả, không chỉ lén liên lạc mà còn thuận tiện hút luôn dương khí của anh?

Triệu Phi Vũ kinh ngạc.

Con mắt người đàn ông đảo qua đảo lại. Sau đó —

"Này!!!"

Bỗng cúi người xuống bên tai Tống Kỳ Sâm hét to.

Đúng lúc Triệu Phi Vũ đang đắc ý chờ xem vẻ giật mình của bạn mình thì chỉ thấy Tống Kỳ Sâm cả người như mất hồn, động tác chậm chạp quay đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt vẫn không có tiêu cự như cũ.

Tống Kỳ Sâm thế này hù Triệu Phi Vũ hơi sợ.

Cậu cuống quít kéo cái ghế tới ngồi bên cạnh Tống Kỳ Sâm: "Này A Sâm, cậu sao vậy? Sau khi cậu đi tớ đã bảo họ tắt camera trong phòng cố vấn rồi. Có chuyện gì thì cứ nói đi, cậu như thế này làm người anh em này hơi sợ đó nhá. Lúc nãy cậu đi đâu nghe điện thoại thế, nghe nói tòa nhà này trước khi chúng ta tới đã bị bỏ hoang mấy năm rồi. Đừng nói là cậu… gặp phải thứ gì bẩn thỉu đấy chứ?"

Nghe đến đây, ánh mắt dại ra của Tống Kỳ Sâm cuối cùng cũng bắt đầu có tiêu cự.

"Thứ bẩn thỉu…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!