Chương 7: Hoàn

16.

Quý phi nhíu mày khi nghe lời phân tích của tôi.

"Thật ra cô đang bảo vệ tên cẩu Hoàng đế này, cái này không được, cái kia cũng không được."

Hoàng hậu bình tĩnh nói: "Thái hậu không phải đang bảo vệ Hoàng đế, chỉ là đang duy trì sự ổn định của chế độ mà thôi."

Hoàng hậu hiểu tôi.

Dù sao cũng không thể vì một ân oán tình trường cá nhân mà đẩy đất nước lâm vào tình thế dầu sôi lửa bỏng.

Ngay từ đầu, Hoàng đế và Nhiếp chính vương đã không thể cùng tồn tại, nếu thêm tôi vào, sẽ chỉ đẩy nhanh cuộc xung đột, làm mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.

Mặc dù Lục Hồi nói rằng đã hỏi thăm ý phía trên, kết hôn với hắn ta sẽ có thể quay trở về.

Nhỡ đâu tôi không về nhà được thì sẽ xấu hổ lắm.

Quý phi rút ra chiếc trâm vàng, khuấy lửa than: "Tôi chỉ muốn biết, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì?"

Tôi nằm ngửa nhắm mắt lại: "Cô vừa mới nói muốn trốn khỏi cung, vậy trốn thế nào?"

Hóa ra Lục Hồi đã thỏa thuận với cô ấy rồi.

Hắn ta đã bố trí người trong cung, chỉ cần tôi muốn rời đi họ sẽ hộ tống tôi ra khỏi thành.

Lục Hồi không phải người xấu, lời nói của hắn rất đáng tin cậy.

Quý phi cầm chiếc trâm vàng khua nó trên bếp than, như đang khắc chữ.

"Cô tốt nhất nên đi đi. Nếu có thể về nhà, cho dù nơi này trời sập cũng không phải lỗi của cô."

Hoàng hậu nắm chặt chiếc khăn tay, nói phụ hoạ: "Đi đi. Nếu Lục Hồi cũng rời đi thì mọi chuyện ở đây sẽ ổn thôi."

Tôi đứng dậy, đi dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Gió mùa đông dù là nhẹ nhưng cũng lạnh đến lạ thường.

Tôi đã sống trong cung điện suốt chín năm.

Nhưng mùa đông năm nay là dài nhất.

Tôi vẫy tay với Hoàng hậu và Quý phi.

Họ lần lượt đi đến.

Lúc chuẩn bị rời khỏi nơi này, ký ức của chín năm qua dường như đều trở lại.

Tôi chìm vào bể nước lớn và gặp Hoàng đế lúc tôi mười lăm tuổi.

Thức ăn trong lãnh cung rất nghèo nàn, tôi cũng không có tiền để lo lót cho nên cuộc sống của tôi với tiểu hoàng tử thật sự không được tốt cho lắm.

Viên thái giám quản sự còn nhân cơ hội sờ s0ạng tay tôi, tôi không dám đắc tội với hắn, chỉ có thể chịu đựng.

Về sau tiểu hoàng tử phát hiện liền lấy một đống gạch đập vào tay hắn.

Bởi vậy chúng tôi đã nát còn nát hơn, phải ngồi tựa lưng vào nhau, thường xuyên đói đến mức ngất xỉu.

Tôi gặp được Lục Hồi ở lãnh cung khi chưa tròn mười sáu tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!