Chương 1: (Vô Đề)

1.

Tôi định lật đổ cái bàn nhưng nhận ra nó không hề xê dịch chút nào.

Tôi nhìn sang phía đối diện, thì ra Hoàng hậu và Quý phi đang đè chặt nó xuống.

Đặc biệt là Quý phi, cả hàm răng đều cắn chặt lại.

"Mỗi lần đánh bài đều thua, mà hễ thua thì lại nóng nảy muốn lật bàn. Tôi đã đề phòng chiêu này của cô từ lâu rồi."

Hoàng hậu tựa nửa người lên bàn, dùng tay bảo vệ quân bài: "Ta sắp lấy được tiền rồi, ngươi hết tiền chơi, đúng không?"

Chậc, làm thế nào mà họ phát hiện ra vậy?

Lần sau tôi sẽ thử chiêu khác.

Tôi hừ lạnh, xắn tay áo ngồi xuống: "Tôi là người như vậy sao?"

Quý phi chậc lưỡi hai cái, hơi nheo mắt lại: "Cô là người như thế nào, tôi biết rất rõ."

Cô ấy nắm lấy cổ tay tôi, ấn nó xuống bàn và rút những quân bài từ lòng bàn tay tôi ra.

Hoàng hậu cau mày: "Ngươi còn trộm bài à?"

Tôi cứng đầu, không chút ăn năn nói: "Những thứ ở trên bàn đánh bài sao có thể gọi là ăn trộm? Cái này gọi là so bài…"

Quý phi thản nhiên khuyên nhủ Hoàng hậu: "Cô ấy đã thua gần nửa tháng lương rồi, trộm bài cũng không thắng được. Đừng tranh cãi với cô ấy nữa."

G.i.ế. t người còn muốn g.i.ế. t c.h.ế. t tâm tư.

Tôi tức giận đứng dậy, giũ những quân bài giấu trong người ra, rơi lạch cạch xuống chừng bảy tám quân.

"Tôi không chơi nữa. Tôi không giống mấy cô, vô công rồi nghề, ăn nhậu chơi bời. Tôi có việc nghiêm túc."

Quý phi nhướn mày: "Không phải cô công lược Hoàng đế sao? Nhưng đã chín năm rồi, cô vẫn nên từ bỏ đi."

Vâng, tôi công lược Hoàng đế đã được chín năm.

Từ ngày Hoàng đế đăng cơ, dù tôi có làm gì thì tiến độ của công lược vẫn bị đình trệ.

Tôi đích thân mang trà đến ngự thư phòng, Hoàng đế hoảng sợ hỏi tôi đến làm gì.

Nửa đêm, tôi lôi kéo không để hắn đi, Hoàng đế hoảng sợ nói rằng tôi hỏng não rồi.

Tôi vội vàng vọt đến dự dạ yến ở Kim điện, biểu diễn một điệu múa cho hắn xem, Hoàng đế sợ đến mức té khỏi long ỷ.

Chỉ nhìn thấy trên đài cao, một bàn tay đang chậm rãi đưa ra và sau đó cử động một chút.

Thế là ngự tiền thị vệ đã lao đến mang tôi đi mất.

Tôi hỏi Hoàng hậu và Quý phi: "Là do ngoại hình hay gương mặt của tôi không ổn à? Tại sao hắn lại tránh mặt tôi như tránh rắn rết vậy?"

Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt toát lên sự quái dị.

"Vậy không chừng, có khả năng vì cô là Thái hậu không?"

Hê hê, bổn cung chính là Thái hậu.

Nhưng vậy thì sao, cũng chẳng phải mẹ con ruột thịt!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!