Chương 11: Bí mật (H)

Vừa về đến biệt thự, Dạ Anh không quản chuyện gì nữa, cứ thế một mạch dẫn Thừa Hạo lên phòng mình, trong lòng cậu thật sự rất sợ, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, cậu vẫn sẽ dũng cảm đối mặt với nỗi sợ này

Cánh cửa phòng vừa được mở ra, Dạ Anh vội vã kéo anh vào bên trong, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói

- Thừa Hạo, anh phải chuẩn bị tâm lí thật kĩ, có biết chưa??

Thừa Hạo biết cậu đang rất sợ hãi, cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng mỉm cười ôn nhu gật đầu

Dạ Anh mở khóa kéo quần xuống, cởi luôn cả quần lót đang bao lấy bộ phận xấu xí của mình, lập tức cảnh sắc bên dưới hiện ra, bên dưới côn th*t nhỏ bé ấy thế mà lại cất dấu một nụ hoa đang e thẹn của nữ giới

Thừa Hạo trợn mắt nhìn vào nơi đó của cậu, cả người dường như bị ngọn lửa đốt toàn thân

Cậu thấy anh trợn mắt, cứ nghĩ rằng anh đang sốc bởi thân thể dị tật của mình, hoặc nói đúng hơn là anh đang kinh khiếp một kẻ quái vật như cậu. Lòng cậu bỗng đau nhói không thôi, nước mắt chảy dài hàng mi, cậu nức nở nói

- Thừa Hạo!! Anh là người tốt, em không muốn lừa anh bất cứ điều gì cả, em muốn anh phải thật hạnh phúc. Bây giờ anh thấy rõ rồi chứ?? Em là người song tính, nam không ra nam, nữ không ra nữa, giống như là một con quái vật, anh hiểu rồi chứ, nếu như anh không chấp nhận được sự thật này, em cũng không ép anh đâu, anh cứ mắng đi nói em là yêu quái cũng được, tên bệnh hoạn cũng chả sao. Em đều chịu được, anh bỏ đi em cũng không trách anh.

Nhưng Thừa Hạo chỉ hy vọng anh có thể ghi nhớ rằng Dạ Anh em đây vẫn luôn yêu anh!!

Tuôn một tràng những lời mình nói xong, Dạ Anh dường như suy sụp mà khóc nức nở. Cả lưng dựa hẳn vào bức tường đằng sau

- Anh ấy biết rồi!! Rốt cuộc mình cũng làm được. Thật tốt quá!!! Nhưng sao mình lại đau thế này??

Thừa Hạo bị cảnh đẹp ban nãy làm cho mê mang, bỗng dưng nghe cậu nói những lời tê tâm liệt phế này, anh liền thức tỉnh, không nói hai lời, tiến đến gần cậu, ngồi xổm xuống gần ngay bộ phận yếu mềm đó, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một bên cánh hoa

Nơi riêng tư bị đụng chạm, Dạ Anh bỗng giật mình muốn lui ra sau, nhưng phía sau chỉ có bức tường lạnh ngắt, không có lối thoát, cậu phải lấy tay mình đẩy Thừa Hạo ra, nhưng anh quyết không chịu buông tha, quyết định cúi đầu xuống, đưa lưỡi ra liếm lên cánh hoa nhỏ bé đó

Dạ Anh bị liếm đến tê người, lần đầu tiên có người dám dùng miệng hút nơi dị dạng đó. Thực.... thực... sung sướng quá, cậu phát ra tiếng rên rỉ

- A...a... Thừa... Hạo.... đừng... liếm

Thân thể vì bị đầu lưỡi cứ đưa ra tiến vào sâu bên trong hoa huy*t, d*m thủy lập tức chảy ra chạy vào miệng anh, Thừa Hạo hài lòng đến độ tham lam hút hết những d*m thủy nhờn nhợt đang ào ào chảy ra, còn cố tình tạo ra tiếng " Chùn chụt" dâm đãng, bú liếm đến mê luyến cả người, xem nó như nước giải khác mà ra sức hút

Dạ Anh bị hút đến hai chân nhũn đi, khoái cảm ập đến làm cậu vừa ngượng ngùng vừa thoải mái. Cố dùng răng cắn lấy đôi môi mình cho thanh tỉnh, cậu tiếp tục nức nở cậu xin anh

- Thừa... Hạo..... mau... ha... nhả... ra.. đừng... aaa... đừng.. hút.. mạnh... vậy... ưm...

Thân thể cậu bắt đầu dãy dụa như muốn né tránh cái miệng đang hầu hạ nơi đó của mình. Thấy cậu đã khóc, anh liền hút một cái thật mạnh nữa, sau đó mới luyến tiếc nhả nơi ngon ngọt đó ra, anh đứng dậy ôm cậu vào lòng mà dỗ dành

- Aiiii!!! Anh nhặt được bảo bối thật sự rồi. Bảo bối đừng sợ, cũng đừng khóc vì chỗ đó của em, anh yêu chỗ đó chết đi được. Mùi vị còn ngọt hơn cả sữa, khiến anh mê luyến đến chết, anh hận nếu như kẻ nào đó không phải anh mà dám chạm vào em, anh sẽ giết chết tên đó mất

Cậu vẫn thút thít hỏi

- Anh không nói em là quái vật sao????

- Anh thương em còn không hết, làm sao dám chê em được. Chỗ đó đẹp đến hút hồn anh rồi!!! Đừng sợ nữa!!. Khác người không phải là quái vật, mà đó là một điều đặc biết, em đừng hoảng!!!

- Oa..... Thừa Hạo, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã không bỏ em

- Dạ Anh cho anh được không??? Anh sắp chịu không nỗi rồi!!!

dương v*t anh vì mùi vị ngọt ngào của d*m thủy làm cho cương lên phát đau, đôi mắt đầy tình dục nhìn cậu

Đối với thân thể của cậu, lâu lâu cũng đến thời kỳ phát tình, thì thử hỏi anh làm sao nhẫn nại được, cho nên cậu chỉ lẳng lặng gật đầu. Anh được sự đồng ý của cậu, liền hôn lên môi cậu một lúc lâu, mùi vị d*m thủy khi nãy anh liếm vẫn còn dính xót bên khóe miệng, khi hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, vô tình cậu cũng tự nếm được chút mùi vị dâm đãng xuất ra từ hoa huy*t của mình

Hôn nhau một lúc lâu, anh buông cậu ra, giọng nói kiềm nén

- Bảo bối!! Sợ thì cứ nói anh có biết chưa

Dạ Anh tiếp tục gật đầu, lúc này anh mới yên tâm làm tiếp phần việc của mình, hôn một đường dài từ miệng đến xương quai xanh của cậu, sau đó không lưu tình mà xé nát chiếc áo sơmi đang vướng víu kia, đập vào mắt anh là hai đầu v* màu hồng đã cương cứng của cậu. Ngực cậu tuy không to, nhưng có lẽ vì là người song tính nên đầu v* vẫn to hơn những người đàn ông khác

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!