Translator: Mai Mai | Editor + Beta
-er: Saki
Thật ra dựa vào khí chất Trần Kỵ để lộ ra mà nói, lạnh lùng tự phụ, ngạo mạn và hỗn không thôi, bất kể là dùng từ nào để nói thì người ngoài nhìn vào, đều không dính dáng gì đến mấy chữ "rửa tay nấu canh" (*).
(*) Rửa tay nấu canh: Nguyên văn là "Tự thử trường quần đương lư tiếu, vi quân tẩy thủ tác canh thang", nghĩa là thân đàn bà mở quầy rượu, vì phu quân rửa tay nấu canh.
Nhưng đây dường như mới là bộ dạng mà Chu Phù quen thuộc nhất.
Bữa sáng đầu tiên cô ăn sau khi mới đến Kim Đường là anh làm, sau này mỗi một bữa đều không thể thiếu sự chăm sóc tận tình của anh.
Anh không chỉ nói qua một lần "Không cần em làm", cũng chưa bao giờ chỉ là lời nói ngoài miệng.
Chu Phù bị anh đẩy sang một bên, im lặng nhìn động tác thuần thục của anh tiếp nhận những thứ vốn dĩ phải do "người theo đuổi" như cô làm.
Trong lòng bất giác xúc động, lá gan cũng không khỏi lớn lên. Một lúc lâu sau, cô bất chợt mở miệng hỏi một câu: "Trần Kỵ… Em có thể, ôm anh một chút không?"
"…" Sống lưng người đàn ông cứng đờ, yết hầu trượt lên trượt xuống, ngữ khí vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, "Ôm đi."
Ưu điểm lớn nhất của anh là cực kì hào phóng.
Mí mắt Chu Phù cong cong, bước bước nhỏ đi tới phía sau anh, hai tay mảnh khảnh cẩn thận vòng đến eo gầy gò của Trần Kỵ, sườn mặt nhẹ nhàng dán ở sau lưng rộng lớn của anh, giữa mũi lập tức có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt thuộc về anh.
Là mùi mà cô rất thích.
Cô không biết ôm anh như vậy, có ảnh hưởng đến động tác xuống bếp của anh hay không, nhưng cô không nỡ buông ra.
Trong nháy mắt rau xanh rửa sạch cho vào nồi, tiếng dầu lách tách cũng theo đó vang lên, Trần Kỵ dường như phản ứng có điều kiện, giơ một tay ra, lập tức phủ lên hai cánh tay mảnh khảnh của Chu Phù quanh eo mình.
Khi cảm giác vải bông mềm mại của chiếc áo ngủ được truyền đến làn da trên lòng bàn tay người đàn ông, anh mới đột nhiên nhớ lại, cô gái này luôn mặc quần áo dài tay, bọc hết sức kín mít, chút dầu mỡ khi cho vào nồi cũng không đến mức làm cô bị phỏng.
Nhưng đôi bàn tay hơi to vẫn nắm giữ những gì còn sót lại của cô, mu bàn tay trắng nõn lộ ra trong không khí, bao bọc chặt chẽ, che kín không một kẽ hở.
Nhưng mà những thứ này trong mắt Chu Phù giống như không có tiếng động, nhạt nhẽo, một chút đáp lại nho nhỏ.
Cô bất giác cong môi, cảm thấy mình có lẽ là người may mắn nhất trên thế giới này.
Cô cẩn thận không lên tiếng, sợ phá vỡ khoảnh khắc hạnh phúc ấm áp này, giọng nói trầm xuống của Trần Kỵ không nhanh không chậm vang lên bên tai: "Chu Phù."
Lông mi của cô khẽ chớp: "Ừ…"
"Lần sau muốn ôm thì cứ nhanh chóng làm đi, không cần phải báo cho tôi đâu." Trần Kỵ lười biếng nói.
Trái tim Chu Phù không khống chế được mà run rẩy, anh thật sự là một người vô cùng hào phóng.
Buổi sáng đến công ty, mấy thực tập sinh lại nhận một bộ bản vẽ phương án để luyện tập.
Có mấy lần dạy bảo lúc trước, lần này mọi người đều bắt đầu không chỉ hiểu rõ vấn đề mà tốc độ còn nhanh hơn, mỗi người một quyển sổ tay quy tắc. Trước khi bắt tay vào vẽ tranh, tất cả đều nghiêm túc làm đủ công việc.
Hiệu suất vẽ của Chu Phù rất cao, một buổi sáng trôi qua, bản vẽ mặt bằng hai tầng đã được hoàn thành sơ lược.
Thời gian nộp bản vẽ là vài ngày sau nên không vội. Cách giờ ăn cơm trưa còn nửa tiếng nữa, tất cả mọi người buông bàn phím và chuột xuống, lắc lắc cổ và xoa xoa bả vai, vừa thả lỏng, vừa cầm điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài.
Chu Phù tiện tay lưu bản vẽ lại, cũng lấy điện thoại ra tùy ý xem tin nhắn.
Kể từ sau lần liên lạc lại với Hứa Tư Điềm, hai người mỗi ngày đều giống như trước kia lúc còn ở Kim Đường, có nói cũng không hết chuyện.
Cô và Hứa Tư Điềm không có nhiều bí mật, lúc trước ở trường trung học Kim Đường, hai người thường chia sẻ một ít tâm tư tình cảm nhỏ, cho nên chuyện hai ngày nay Chu Phù theo đuổi Trần Kỵ, Hứa Tư Điềm cũng biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!