Chương 30: (Vô Đề)

Translator: Mai Mai | Beta

-er: Saki

Lăng Lộ Vũ thấy tin nhắn Chu Phù nhắn qua, là người đầu tiên đứng ra không đồng ý.

Đương nhiên cô ấy biết mấy năm trước, tình hình gia đình của Chu Phu cực tốt bỗng nhiên phát sinh biến cố.

Nhưng trong lòng cô ấy, cho dù cô không có chút tài sản nào, thì Chu Phù là người bạn nối khố của cô ấy từ nhỏ đến lớn đều tỏa sáng lấp lánh như vậy.

Lăng Lộ Vũ sốt ruột gõ chữ:[Đừng nói như vậy, cậu kém chỗ nào chứ? Diện mạo của cậu cho dù ở trong giới giải trí cũng không ai dám chê bai, tính tình tốt như vậy, thành tích học tập còn tốt nữa, xảy ra những chuyện kia cậu nghỉ học hai năm, vậy mà vẫn có thể thi đậu đại học Bắc Lâm, là đậu đại học Bắc Lâm đó! Nhiều người nỗ lực chăm chỉ cũng không thi vào được!]

[Dựa vào bằng cấp này, cậu cũng hơn biết bao nhiêu người rồi, bây giờ cậu không có tiền, đó là vì cậu còn chưa tốt nghiệp thôi, chỉ vừa mới bắt đầu mà. Nếu mấy năm trước trong hoàn cảnh đó, cậu còn có thể tự nuôi sống mình, còn có thể tự trang trải học phí lên cấp ba và đại học, đã rất lợi hại rồi, huống chi bây giờ cậu đã đi làm, đợi sau khi tốt nghiệp, lương một năm cũng không chỉ là lúc thực tập, có cái gì có thể liên lụy anh ấy chứ.]

[Tớ biết cậu nhớ anh ấy tám năm, trong lòng cậu thừa nhận anh ấy là tốt nhất, nhưng cậu cũng giống như vậy mà, cậu cũng không tệ chút nào, cậu không biết với điều kiện này của cậu, biết bao nhiêu người đốt đèn lồng cũng không có chỗ tìm không? Mẹ tớ thường xuyên nói, khi còn nhỏ cậu thường tới nhà tớ chơi, người anh không có tiền đồ gì kia của tớ còn không biết gần quan được ban lộc (*), nếu như cậu có thể gả cho anh tớ, bà ấy nhất định sẽ mất mấy đêm lên núi Linh Tu đi một bước lạy ba cái để cảm tạ Bồ Tát.]

(*) Nguyên văn là Cận thủy lâu đài (): có nghĩa là gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.

[Nhưng anh trai tớ quá xấu, không xứng với cậu, tớ là người đầu tiên phản đối hai người. Tuy rằng tớ chưa từng gặp Trần Kỵ của cậu, nhưng lúc tớ học ở bên cạnh đại học Bắc Lâm của các cậu, cũng không ít lần nghe qua tin đồn về anh ta, chắc chắn là không kém đâu, hoa khôi của trường với hotboy, đây không phải là trời sinh một đôi sao? Không phải là nên ở bên nhau à?]

[ Với điều kiện này của cậu, tớ không nghĩ ra bất cứ lý do gì khiến cậu tự ti cả, cậu nhìn tớ đi, nhà tớ không có tiền, tớ còn không phải muốn tìm hiểu với người có gia thế như Thân Thành Dương sao? Thời đại nào rồi, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì.]

Chu Phù cuộn tròn người trong chăn, liếc nhìn tin nhắn Lăng Lộ Vũ gửi tới, sau khi nghiêm túc xem xong:[Cậu làm như anh ấy đang đuổi theo tớ vậy, tớ sống chết cũng không đồng ý đâu.]

Tốc độ tin nhắn của Lăng Lộ Vũ rốt cuộc chậm lại. Một lát sau, cô ấy nói:[Thật ra thì nói thật, tớ cảm thấy một người đàn ông có thể chăm sóc một người phụ nữ như vậy, ở cùng với nhau sẽ không tùy tiện động tay động chân thì từ tận đáy lòng là bởi vì thích, cậu đừng nói cái gì mà nể tình mẹ cậu, cái gì mà anh trai em gái. Lúc mẹ cậu chăm sóc gia đình họ, anh ấy mới hai tuổi, có thể có cảm giác gì chứ, nếu ba mẹ tớ không ở nhà, cậu xem anh trai tớ sẽ chịu quan tâm tớ sao?

Còn là anh ruột đó, đừng nói tự chăm sóc ba bữa cơm hay để ý tớ ăn cơm, anh ấy nhất định hận không thể lập tức để cho tớ chết đói, đỡ phải phiền anh ấy.]

Ánh mắt Chu Phù hơi khựng lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn:[Chắc là anh ấy…sẽ không thích tớ đâu, bởi vì thật ra sau này, sau khi tớ từ Kim Đường về Bắc Lâm, anh ấy đã tới tìm tớ vài lần, nhưng tình cảnh của tớ khi đó cậu cũng biết, tớ không muốn anh ấy thấy bộ dạng đó của tớ, lại càng không dám để anh ấy biết, vì tớ sợ sau khi anh ấy biết, sẽ nhịn không được mà nhúng tay vào, nhưng khi đó anh ấy cũng mới mười mấy tuổi, Bắc Lâm cũng không phải địa bàn của anh ấy, lỡ may nhúng tay vào, anh ấy nhất định sẽ bị tớ hại chết.]

Chu Phù cắn môi, hốc mắt ửng đỏ, trên mặt không giấu được vẻ tự trách:[Sau đó tớ liền bịa ra một lời nói dối, lần đó anh ấy tới tìm tớ, tớ vừa vặn từ khu biệt thự của Phó Kỳ Hữu đi ra, bị anh ấy bắt gặp ở bên ngoài ven đường, lúc ấy tâm tình tớ cũng không được tốt lắm, sợ anh ấy ở lại thêm một lát sẽ gặp phải Phó Kỳ Hữu, tớ muốn anh ấy đi nhanh, nhưng anh ấy không muốn…]

Chu Phù siết chặt lòng bàn tay, ngay cả nhớ lại cũng cảm thấy đau lòng:[ Sau đó dưới tình thế cấp bách, tớ chỉ vào khu biệt thự phía sau nói với anh ấy, Kim Đường không thích hợp với tớ, tớ vẫn tương đối thích ứng và thích cuộc sống trước kia hơn, tớ sẽ không quay về trường trung học Kim Đường với anh ấy nữa, tớ sẽ ở lại Bắc Lâm học xong cấp ba, sau đó thi vào đại học Bắc Lâm, sống cuộc sống mà tớ muốn.

Sau này phỏng chừng cũng sẽ không trở về Kim Đường nữa.]

Cô nhớ rõ lúc ấy Trần Kỵ sững sờ rất lâu, sắc mặt lập tức trầm xuống, con ngươi sâu không thấy đáy, cô chỉ nhìn thoáng qua, sau đó không dám đối diện với ánh mắt đó nữa.

Khóe môi thiếu niên mím chặt lại, giọng nói khàn khàn và cực kỳ lạnh lẽo, liếc mắt nói một câu: "Không phải chỉ là đại học Bắc Lâm thôi sao? Giống như không ai thi đậu vậy."

Rồi sau đó tùy ý nhìn lướt qua khu biệt thự phía sau cô, ngữ vẫn khí như cũ không mang theo chút ấm áp nào, nhưng lại có thêm vài phần hứng thú không rõ: "Cuộc sống như vậy có khó khăn không?"

Nước mắt Chu Phù không khống chế được mà rơi xuống màn hình điện thoại: [Có lẽ anh, rất ghét tớ.]

Cho nên sau này anh luôn thích nói, Chu Phù, cô có chút lương tâm không.

Cô một chữ cũng không có cách nào phản bác lại.

Dù sao năm đó những lời cô nói với anh, việc cô làm với anh, quả thật không có lương tâm.

Nếu không phải vì mẹ cô, anh nhất định sẽ không quan tâm cô nữa.

Nếu không phải sau này trời xui đất khiến trên phần mềm tuyển dụng, cô nhận được lời mời phỏng vấn từ nhân viên Phù Trầm, cơ bản là Chu Phù ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ rằng, sẽ có một ngày, lại có thể có cơ hội tới gần anh lần nữa.

Thật ra ngay từ đầu đã không nên, nhưng cô thật sự không nhịn được.

Khi đó cô lừa gạt chính mình, hãy coi như một giấc mơ ngắn ngủi đi.

Nhưng mà nào nghĩ được, lòng người tham lam như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!