Chương 13: (Vô Đề)

Editor: PH | Beta: Ai đu chòm sao linh thú không?

Trần Kỵ đứng cách xa cô một chút, rút một điếu thuốc ra, chỉ một lát sau làn khói xám đã bay đầy trong không khí.

Cậu vô cảm mà hít vào vài hơi thật sâu, cả con người cậu như muốn chìm vào trong màn đêm đen kịt, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Chu Phù mà không chút chột dạ.

"Vậy cô đã bao giờ đan áo len cho người anh trai khác cha khác mẹ kia chưa?" Trần Kỵ bất ngờ hỏi một câu liên quan tới Thân Thành Dương, lần này vẫn như cũ, vẫn ngập tràn sự quái gở.

Câu hỏi không đầu không đuôi, cũng không biết có chỗ nào liên quan với vấn đề ban nãy.

Lúc đầu Chu Phù hơi sửng sốt, cô vô thức đung đưa ghế xích đu rồi lắc đầu: "Không có, đây là lần đầu tiên…tôi đan áo len."

Sau cũng không phải biết có phải là do cô gặp ảo giác hay không mà dường như sau khi nghe cô trả lời xong, cái biểu cảm đáng sợ của Trần Kỵ đã giảm đi rất nhiều, nhìn thoải mái hơn nhiều so so với lúc nãy.

Cậu không tiếp tục hỏi về vấn đề liên quan tới Thân Thành Dương nữa, cậu kẹp chặt điếu thuốc rồi hỏi cô: "Áo len của tôi, cô đan tới đâu rồi?"

"…" Chu Phù xấu hổ mà cười gượng gạo: "Tôi vẫn đang cố gắng…"

Quá khó khăn, trước giờ đến cả khả năng tự chăm sóc bản thân cô còn chưa làm tốt chứ đừng nói tới việc đan áo, ngay cả giặt quần áo cô cũng chưa từng.

Trước kia ở Bắc Lâm, cô đều là được bác quản gia cùng mẹ mình chăm sóc, bây giờ tới Kim Đường lại là Trần Kỵ ôm hết mọi việc.

Chu Phù cảm thấy rất đau đầu, lúc trước cô quá coi trọng bản thân mình.

"Vậy thì cô phải nhanh lên." Trần Lỵ lười biếng mà cười một cái: "Đừng để tới khi hè về lại bắt tôi phải mặc áo len cao cổ."

"Ồ." Chu Phù phồng má: "Đúng rồi, sinh nhật của anh vào ngày hôm nào?"

"Hỏi làm gì?"

"Anh nói gì thế?"

Trần Kỵ: "Giao thừa."

Ánh mắt Chu Phù sáng lên, tựa như đã phát hiện ra một điều gì đó bất ngờ: "Thật trùng hợp."

Trần Kỵ: "?"

"Tôi sinh nhật vào đêm giáng sinh, còn anh là đêm giao thừa, đều là một đêm gần trước năm mới."

Trần Kỵ nhướng mày nhẹ.

Thật đúng là.

"Vậy thì vừa hay." Chu Phù cong mắt: "Trước đêm giao thừa, tôi sẽ cố hoàn thiện chiếc áo rồi đưa nó làm quà sinh nhật tặng anh."

Khoé môi thiếu niên như có như không mà hơi cong nhẹ, chớp mắt một cái lại như chưa có chuyện gì xảy ra, giễu cợt với giọng điệu hờ hững: "Cô cũng thật biết tiết kiệm, một năm có tới mấy ngày lễ, nhưng cũng chỉ cần một món quà là đủ."

"…"

Buổi tối khi đi ngủ, Chu Phù lăn qua lăn lại hồi lâu trên giường không tài nào vào giấc, trong đầu không ngừng tái hiện lại cảnh Trần Kỵ nhắc tới cha mẹ mình, cái loại cảm xúc như vậy rất hiếm khi cậu thể hiện ra.

Tuy là tựa như vô tình kể ra, bộ dạng trông cũng rất thoải mái nhưng Chu Phù biết, cậu vẫn chẳng thể buông bỏ được.

Cậu vẫn ngoan cố đem tội lỗi của hai vụ tai nạn ngoài ý muốn ấy đổ lên đầu mình.

Có lẽ cậu vẫn luôn cho rằng, nếu như ngày hôm đó cậu không tới Bắc Lâm thì chắc chắn cha mẹ cậu sẽ không chết.

Vừa nghĩ tới Bắc Lâm, Chu Phù lấy ra chiếc điện thoại ở dưới gối theo bản năng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!