Chương 12: (Vô Đề)

Editor: PH | Beta: Ai đu chòm sao linh thú không?

Trần Kỵ tới sớm hơn nhiều so với dự kiến.

Sau khi đọc xong tin nhắn, Chu Phù mới giải hai câu trắc nghiệm thì cậu đã xuất hiện trước mặt cô.

Cô đại khái cũng đoán được cậu cả ngày hôm nay đều ngồi ngây ngốc ở căn nhà cũ đó nhưng kể cả có ngồi ở đó thì cũng không thể nào chỉ mất vài phút để di chuyển tới đây.

Chu Phù ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Nhanh vậy sao? Không phải anh đã ở ngoài đường từ lúc nãy đấy chứ."

Trần Kỵ đem chiếc ô lớn màu đen đứng tựa vào tường, không nói một lời rồi thay cô thu dọn cặp sách, chẳng trả lời câu hỏi của cô.

Cũng coi như là dáng vẻ cam chịu.

Chu Phù khẽ cong môi dưới, ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên mặc cậu thu dọn đồ đạc cho mình, không có ý định giúp đỡ.

Lúc thu dọn gần xong, Trần Kỵ bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ô đưa ai rồi?"

"Hả." Chu Phù sửng sốt, đến khi hiểu ra vấn đề thì liền bắt đầu giả bộ không hiểu: "Đưa cho ai được chứ, rõ ràng là tôi không mang theo."

"Nói dối." Đến cả mí mắt chàng trai cũng lười nâng lên: "Sáng nay là tự tay tôi đã tự bỏ nó vào cặp cô."

"Cô nghĩ là tôi không biết sao?"

Chu Phù: "…"

Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, Trần Kỵ tiện tay cởi chiếc áo khoác màu đen đang mặc trên người mình ra rồi khoác lên người Chu Phù, đem khoá kéo kéo tận lên trên cùng một một cách vô cùng thuần thục.

Tự dưng vài tháng trời trở đông gần đây, cậu lại bất chợt lo lắng về thời tiết.

"Hả." Chu Phù ngơ ngác ngước mắt lên.

"Không phải là cô kêu lạnh hay sao?"

Lúc này cô mới nhớ tới nội dung tin nhắn ban nãy.

Lời nhắn khi ấy là vì cô muốn để cậu để ý tới mình nên mới nhắn bừa như thế.

"Bây giờ tôi không lạnh." Nói xong cô liền nhanh chóng cởi áo khoác đưa lại cho cậu.

Nhưng vẫn chưa kịp cởi khoá chàng trai đã lạnh lùng nói: "Yên lặng mà mặc áo vào, tới lúc sinh bệnh lại phải cần tới người hầu hạ, chăm sóc."

Chu Phù: "…"

Hai người cùng nhau đi xuống tầng.

Lúc đến cậu chỉ mang theo một chiếc ô tới, cũng may là nó đủ che chắn cho hai người, chỉ có điều là phải đi sát gần chút.

Dọc theo đường đi, chàng trai không cầm ô thẳng mà nghiêng nghiêng hướng sang phía cô, thi thoảng còn đưa tay vòng qua che chắn giúp cô.

Chỉ có điều là bước chân của Chu Phù quá ngắn, đi được một lát Trần Kỵ khẽ thở dài rồi dừng bước đưa cán ô về phía cô: "Trước hết cứ cầm lấy đi."

"Hả?"

Trần Kỵ không nói gì mặt vô cảm mà bước tới trước mặt cô rồi ngồi xuống: "Leo lên."

Hành động này của cậu liền khiến Chu Phù phát ngốc: "Gì cơ?"

"Nhanh lên, lề mề quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!