Dịch: Mèo Rừng
Bờ hồ Bắc Lạc.
Xe ngựa từ từ di chuyển, gió mát nhẹ thổi làm lay động những ngọn cỏ bên ven hồ, cây nhỏ chập chờn.
Nhiếp Trường Khanh cuốn roi ngựa lại, rồi lại nhảy xuống xe ngựa, đi vào bên cạnh thùng xe, buông cánh cửa xuống, Lục Phiên thì ngồi trên chiếc xe lăn, chậm rãi trượt xuống.
Cánh tay mềm mại của Ngưng Chiêu khoác lên tay cầm của chiếc xe lăn, gió thổi lên từ mặt hồ, làm cho chiếc quần lụa mỏng của nàng nhẹ nhàng phiêu đãng.
Y Nguyệt thì che dù, ngắm nhìn ven hồ, ánh mắt có chút chờ mong.
Thế lực "Bạch Ngọc Kinh" của công tử, Ngưng Chiêu đã nói với Y Nguyệt rồi, nhưng mà, Y Nguyệt chưa từng nhìn thấy lần nào cả, hôm nay, liền có thể nhìn từ trên đảo rồi.
Nghê Ngọc thì cõng bàn cờ, trên mặt mang theo chút ít kinh sợ, nhìn xem cái mặt hồ đang gợn sóng kia, nàng đều muốn khóc òa lên.
Lại…lại phải ngồi thuyền!?
Nhiếp Song bị Nhiếp Trường Khanh dắt tay, ngoan ngoãn nhìn vào mặt hồ.
Lục Phiên mặc một bộ áo trắng, môi hồng răng trắng, vài cọng tóc rủ xuống trên trán thì có hơi tung bay theo gió, lộ ra mấy phần nho nhã.
Hắn nhìn những chiếc ngư thuyền đang bận rộn bắt cá kia, lông mi hơi nhíu lại.
"Những chiếc ngư thuyền ở Bắc Lạc hồ không cần cấm, tuy nhiên…những chiếc hoa thuyền gây rối loạn phải đuổi đi hết."
Lục Phiên nói.
Bàn tay của hắn khoác lên trên tay cầm xe lăn, ngắm nhìn về phía sương mù mông lung trên mặt hồ.
"Lão Nhiếp, giao cho ngươi nhiệm vụ trấn giữ Hồ Tâm đảo, nếu không phải đệ tử Bạch Ngọc Kinh, ta không đồng ý thì không cho bất cứ ai lên đảo cả, tên nào lên, giết chết bất luận tội."
Lục Phiên thản nhiên nói.
"Vâng."
Khuôn mặt tang thương của Nhiếp Trường Khanh lộ ra vẻ nghiêm túc, nói.
Tay của hắn đã khoác lên cây đao mổ heo, khí thế chậm rãi cô đọng lại.
"Lão bá hôm trước đâu rồi?"
Với ngữ khí chậm rãi, Lục Phiên nói.
"Có thể là đang câu ở trên hồ."
Nhiếp Trường Khanh có hơi suy nghĩ, trả lời.
"Nếu muốn lên trên đảo, còn cần phải có một chiếc ngư thuyền đây."
Lục Phiên mỉm cười.
"Công tử, nô tỳ đã cố ý chuẩn bị cho ngài một chiếc thuyền, chuyên môn chở công tử lên đảo cùng ra đảo."
Ngưng Chiêu nhẹ nhàng phục tùng, rủ xuống mái tóc của mình, môi đỏ khẽ mở.
Hả?
Lục Phiên sững sờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!