Người dịch: Duy Cường
Oanh!
Bên trong căn nhà nhỏ, cuồng phong đột nhiên nổi lên.
Bàn đá, ghế đá đều bị gió cuốn lung la lung lay, cây cối trong sân cũng bị thổi đến nghiêng ngả, lá rụng bay tán loạn giữa không trung.
Gương mặt của Mạc Thiên Ngữ đỏ lên, hai tròng mắt đột nhiên co lại, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Người bên trong phòng, chưa từng lộ diện, nhưng uy áp mạnh mẽ tràn ra ngoài, khí thế khủng bố đáng sợ tựa như thần ma xuất thế!
Áp lực cực lớn phủ xuống, làm cho máu tươi trong cơ thể Mạc Thiên Ngữ dường như bắt đầu đọng lại.
Hắn có cảm giác, dường như đã trở lại Kinh thành, về trong thư các, bản thân giờ phút này đang đối mặt với lão phu tử trong cơn phẫn nộ.
Thật ra, thực lực của Mạc Thiên Ngữ không hề yếu, đã đạt tới cảnh giới Thất hưởng Tông sư, ở độ tuổi của hắn, có được thực lực như vậy không phải là việc dễ dàng, đây cũng là vốn liếng để hắn kiêu ngạo.
Thế nhưng, đối diện với bàn tay đang đánh tới, thực lực Thất hưởng Tông sư mà hắn từng rất tự hào bỗng trở nên yếu ớt, vô lực.
Quần áo trên người Mạc Thiên Ngữ bị ép dán chặt vào thân thể, mái tóc cũng bị thổi ngược về phía sau.
Trên bàn tay do khí lưu màu xanh nhạt hội tụ, ngón giữa chồng lên ngón trỏ, giống như đang kẹp một viên cờ chuẩn bị đặt xuống.
Bành!
Hồ lô rượu trong tay Mạc Thiên Ngữ trực tiếp nổ tung.
Máu tươi từ trong mũi miệng của hắn trào ra.
Trên đỉnh đầu, Nho gia hạo nhiên khí mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, bị một chỉ này điểm đến sụp đổ, đứng trước ngón tay này, hạo nhiên khí mà hắn từng tùy ý dùng để trấn áp Cảnh Việt, bỗng trở nên mỏng manh như giấy.
Xoạt xoạt.
Áp lực to lớn không thể địch nổi, mênh mông như núi cao, rơi xuống đỉnh đầu Mạc Thiên Ngữ.
Làm cho thân thể của hắn phải khom lại.
Oanh.
Một luồng sóng khí vô hình tràn ra.
Mạc Thiên Ngữ cảm thấy mặt đất dưới chân nổ tung lên, trên thân truyền đến từng trận đau đớn tận xương tủy.
Hai mắt hắn tối sầm lại, toàn thân máu thịt be bét, tri giác lâm vào trong hỗn loạn.
Trong sân, áp lực đột nhiên tiêu tán.
Cuồng phong cũng từ từ lắng lại...
Đang có mặt ở hiện trường, không biết vô tình hay cố ý, uy áp cũng rơi vào trên thân của Cảnh Việt.
Khuôn mặt của hắn chợt đỏ bừng, thân hình quỳ rạp trên mặt đất, thần sắc tỏ ra cực kỳ bi thương, oan ức.
"Công tử... Chúng ta là người một nhà a!"
Trong cổ họng của Cảnh Việt chật vật phát ra tiếng kêu ủy khuất.
Dứt lời, áp lực liền biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!