Người dịch: Duy Cường
Cảnh Việt cực kỳ ấm ức.
Thân là một trong thất hiệp của Kiếm phái, đây là lần thứ hai hắn chật vật chạy trốn.
Hắn cũng không muốn trốn, nếu có thể chờ đến thất hiệp của Kiếm phái tề tụ, hắn khẳng định dám quay người chiến một trận, vấn đề là... Hắn đợi không kịp!
Nếu như kiếm khách thật sự có kiếm tâm, kiếm ý, rất có thể kiếm tâm của hắn đã sớm thối nát, kiếm ý sụp đố thành cặn bã.
Tuy nhiên, hắn không hối hận.
Còn sống chẳng lẽ... Không tốt hay sao?
Bàn chân đạp xuống, khí huyết tỏa ra, hắn mang theo hộp kiếm làm bằng gỗ hoàng hoa lê phóng chạy như điên trên nóc nhà, cố gắng rời xa Trần phủ, vùng đất thị phi này.
Thân là lục hưởng Tông sư kiếm khách, hắn muốn rời đi không phải là việc khó, trừ phi Lục Phiên quyết tâm muốn lưu lại hắn.
Hắn đánh cược đúng, lần này Lục Phiên cũng giống như trước, không có ý định lưu hắn lại.
Thân hình đang vun vút phóng qua bảy tám nóc nhà.
Đột nhiên.
Trong lòng Cảnh Việt dâng lên cảm giác báo động, thân là một trong thất hiệp Kiếm phái, thực lực của hắn tất nhiên không phải hạng tầm thường, mặc dù gặp nguy nhưng không loạn, thân thể theo phản xạ tại chỗ nhanh chóng xoay tròn, áo bào đen tung bay phần phật.
Thân hình hắn lướt ngang, xoay tròn ba vòng, bàn chân vững vàng dẫm trên nóc nhà, đạp vỡ một viên ngói màu đen.
Trước mặt hắn.
Có một thân ảnh uyển chuyển đang đợi sẵn.
Dưới ánh tà dương đỏ như máu, một tà váy dài màu trắng tung bay, phiêu nhiên như tiên.
Tóc xanh múa may trong gió, gương mặt như vẽ.
Tựa hồ là mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Không khí bị chấn động bay múa, làm cho thân ảnh này tăng thêm một phần khí chất xuất trần, như trích tiên hạ phàm.
Tầm mắt của Ngưng Chiêu ngưng trọng nhìn Cảnh Việt, linh khí toàn thân được điều động.
Trên tay nàng không có kiếm, Thiền Dực kiếm còn để trên xe lăn của Lục Phiên.
"Công tử ở trong Trần phủ, ngươi lại từ trong Trần phủ đi ra..."
Hàng lông mi dài của Ngưng Chiêu ở dưới ánh trời chiều, dường như tỏa ra ánh sáng.
Nàng giải quyết xong công việc trên Hồ Tâm đảo, mới vừa lên bờ, nghe nói Lục Phiên đang đại khai sát giới, liền vội vàng chạy tới.
Trùng hợp gặp phải Cảnh Việt đang chạy trốn.
"Thân mang hộp kiếm hoàng hoa lê, chính là người của Kiếm phái, công tử từng nói không muốn nhìn thấy môn nhân Kiếm phái xuất hiện trong Bắc Lạc thành.... Cho nên, ngươi không thể đi."
Ngưng Chiêu môi đào khẽ mở, thản nhiên nói.
"Thì ra là tỳ nữ của Lục thiếu chủ."
Cảnh Việt nhận ra Ngưng Chiêu, thần sắc của hắn lập tức trở nên thận trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!