Dịch: Nhan Duong
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, nở nụ cười tường hoà, phong phạm có chút xuất trần.
Tuy vậy, trong mắt Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn thì đây không khác gì nụ cười của ác ma.
Cái tên tàn tật đã lâu ngày không ra khỏi Lục phủ.
Thì ra tên công tử tàn tật trong mắt thế nhân lại đáng sợ như vậy sao?
"Lục…Lục thiếu."
Lưu Dã cố gắng nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Chúc Nhất Sơn há to miệng ra, muốn nói gì đó, ban đầu hắn nghĩ tự giới thiệu bản thân, tuy nhiên, bây giờ gặp loại tình huống này, dù Chúc Nhất Sơn có giới thiệu cũng không có tác dụng gì nữa rồi, thậm chí…Hắn có thể chết càng nhanh hơn mà thôi.
Trần Bắc Tuần thấy tình hình như vậy liền tỏ thái độ thẳng thắn cương nghị, hắn ngồi ngay ngắn dưới sàn nhà tù đệm đầy cỏ dại bên dưới, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Dù cho bây giờ Lục Phiên có đại khai sát giới đi nữa, hắn cũng không hề sợ chút nào cả.
Hắn không chỉ là người của Bắc Lạc Trần gia, còn một thân phận khác chính là đệ tử Kiếm phái, nếu như Lục Phiên dám ra tay với hắn, liền muốn cân nhắc đến lửa giận của Kiếm phái, bọn họ có thể sẽ trực tiếp quay Bắc Lạc thành long trời lở đất.
Chính vì như thế nên Lục Trường Không mới phải nhẫn nhịn không động đến ba đại thế gia.
Cho nên, hiện tại Trần Bắc Tuần rất bình tĩnh, hắn không lo lắng gì cả.
Hắn ngồi bên trong nhà tù này không lâu, bây giờ chỉ cần hắn nhất quyết không nhận tội, tự nhiên Lục Phiên sẽ phải ngoan ngoãn thả hắn hồi trở lại Trần phủ.
Hô hấp của Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn cũng từ từ chậm lại.
Chỉ thấy Lục Phiên ngồi trên xe lăn, thần tình lạnh nhạt.
Sau khi Thiết Huyết quân giết hết nhóm nho sinh, bọn họ liền dồn dập tụ tập tại sau lưng La Thành, La Thành nhẹ nhàng giơ tay lên ra hiệu, Thiết Huyết quân sau lưng thấy vậy cũng liền yên tĩnh trở lại.
Mùi mau tươi nồng đậm khiến không gian trong phòng giam có chút tiêu điều.
Lưu Dã cùng Chu Nhất Sơn thấy vậy đã sớm bị hù hai chân như nhũn ra.
Trần Bắc Tuần vẫn như cũ nhắm nghiền hai mắt lại.
Biểu hiện bề ngoài của hắn rất bình tĩnh, nhưng kì thực trong nội tâm lại đang có một đàn trâu điên đang nhanh chóng lao qua.
Sự hung tàn quyết đoán của Lục Phiên, đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đây chính là hơn mười vị công danh tại thân, thư sinh nho giáo a, Lục Phiên hắn nói giết liền giết, mắt cũng không nháy một cái.
Một khi chuyện này truyền đi ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Đại Chu cũng sẽ chấn động!
Các đại nho trong triều chắc chắn sẽ điên cuồng công kích, vạch tội Lục Phiên cùng Lục Trường Không.
Cuối cùng bên trong phòng giam an tĩnh trở lại, Lục Phiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Chỉ thấy xe lăn tự động chuyển hướng đi, Lục Phiên hắn đưa lung về phía ba người Lưu Dã, Trần Bắc Tuần, Chúc Nhất Sơn.
"Ta biết lực lượng các ngươi dựa vào là cái gì…. Kiếm phái đúng không?"
"La Thành, áp giải bọn hắn đi."
Lục Phiên mở miệng ra lệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!