Dịch: Minh
Thủ đoạn này của hắn có thể nói là quỷ thần khó dò.
Cách không xóa sạch chữ trên bức hoành, sau đó viết tên mới lên. Đây chắc chắn không phải thủ thuật, mà chính là phép "Lăng không tạo vật", người phàm sao có thể làm được!?
Nhiếp Trường Khanh hít một hơi, thủ đoạn của công tử đúng là ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Ngưng Chiêu cũng rất kinh ngạc, có điều sắc mặt của nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dù sao trên người công tử cũng đã xuất hiện quá nhiều kì tích, nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Nhiếp Trường Khanh cầm đao mổ heo, cùng Ngưng Chiêu nhìn lên bức hoành.
"Bạch Ngọc Kinh..."
Hai người lẩm nhẩm.
"Từ nay về sau,"Bạch Ngọc Kinh" chính là thế lực riêng của công tử."
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, xoa xoa tay, khẽ cười:
"Các ngươi chính là đệ tử Bạch Ngọc Kinh."
"Đa tạ công tử."
Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu tâm thần rung động.
Lục Phiên chống cằm gãi gãi, tâm tình đang rất thoải mái.
"Sau này khi các ngươi du tẩu giang hồ, có thể xưng là người của Bạch Ngọc Kinh..."
"Tuân lệnh."
Hai người khẽ gật đầu.
Một trận gió quét qua, thổi bay từng cánh hoa đào.
Đồng thời cũng thổi bay những sợi tóc mai của Lục Phiên.
"Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song."
Ngưng Chiêu có vẻ hơi thất thần.
Đáy mắt Nhiếp Trường Khanh thì lóe lên ánh sáng.
Bạch Ngọc Kinh...
Chỉ cần một thời gian nữa thôi, thế lực này sẽ tung hoành cả Đại Chu.
Đây có lẽ sẽ là thế lực duy nhất có thể đứng trên Bách Gia Chư tử.
Nhiếp Trường Khanh từng là kẻ bị Đạo tông ruồng bỏ, giờ đây hắn đã có thân phận mới... đệ tử Bạch Ngọc Kinh.
Hắn có cảm giác, Nhiếp Trường Khanh
- đệ tử Bạch Ngọc Kinh... cái tên này sẽ còn vang dội hơn thân phận đệ tử Đạo tông năm xưa của hắn.
Nhiếp Trường Khanh cúi đầu, nhìn hoa đào rơi đầy đất rồi khẽ cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!