Gương mặt Lục Phiên cùng với nụ cười bí ẩn làm cho hai gò má của Ngưng Chiêu nóng lên, lồng ngực chập chùng lên xuống, giống như thiếu nữ đang hoài xuân.
"Tiểu Nghê, đóng cửa, cài then chắc lại."
Lục Phiên hít một hơi dài, yêu cầu Nghê Ngọc đem cửa phòng đóng lại.
Nghê Ngọc lên tiếng, đồng thời chạy chậm đến bên cửa, đóng cửa, cài chốt, quay người lại, dùng thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình đè lên cánh cửa.
Ngưng Chiêu cùng với một vị tỳ nữ khác hơi thay đổi sắc mặt, hành động khác thường này của Lục Phiên làm các nàng không hiểu việc gì đang xảy ra.
Ánh mắt của Lục Phiên một lần nữa rơi vào trên thân của Ngưng Chiêu, vẻ mặt hắn dần dần trở nên nghiêm túc.
"Ngưng tỷ, ta có thể tin tưởng các ngươi được không?"
Lục Phiên chầm rãi mở miệng, ngôn ngữ tràn ngập cảm giác nghiêm túc. Sắc mặt của Ngưng Chiêu biến đổi nhè nhẹ, nàng không rõ ràng vì sao công tử đột nhiên hỏi như vậy, vội vàng đem tờ giấy đang cầm trên tay buông xuống, nói:
"Lão gia đem an toàn cùng với sinh hoạt hằng ngày của công tử giao phó cho chúng nô tỳ, chúng ta sống là người của công tử, chết cũng là quỷ của công tử."
Đang dựa lưng vào cửa, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Ngọc đỏ lên, cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
Nử tử bên hông có giắt một thanh trường tiên, gương mặt quyến rũ chính là Y Nguyệt, cũng gật đầu đồng ý.
Lục Phiên bị thái độ nghiêm túc của Ngưng Chiêu làm cho giật nảy mình, hắn không nghĩ tới vấn đề này sẽ gây nên phản ứng kịch liệt như vậy. Hắn cười cười, hòa hoãn một chút bầu không khí.
Hắn nhớ lại tính mạng của ba vị tỳ nữ đều do Lục Trường Không cứu, về mặt trung thành ngược lại không còn hoài nghi.
"Đừng nghiêm túc như vậy, chẳng qua ta có một cái tin tức muốn nói với các ngươi, nhưng cần các ngươi phải đảm bảo bí mật."
Lục Phiên nói.
Nói xong, hắn thở ra một hơi, ấp ủ cảm xúc, chậm rãi rời khỏi xe lăn, từ từ đứng thẳng lên.
Nghê Ngọc tận mắt nhìn thấy hắn đón gió động tay động chân, đã sớm biết hai chân hắn khôi phục, nên vẫn bình tĩnh.
Ngưng Chiêu cùng với Y Nguyệt thì giống như Lục Trường Không, kinh ngạc đến ngây người!
Không, so với Lục Trường Không các nàng còn ngạc nhiên hơn, vì các nàng một mực chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của Lục Phiên, thế nhưng hai chân của hắn chuyển biến tốt đẹp, các nàng vậy mà hoàn toàn không có chút nào nhận ra.
Lục Phiên đứng thẳng người một lát, hai chân mềm nhũn, lần nữa ngồi lại trên xe lăn.
Hắn không có đi lại trong phòng, mà cởi giày ra, lột cả đôi vớ bằng vải, lộ ra bàn chân.
Năm ngón chân đong đưa, trên mặt mang theo nụ cười. Gương mặt của Nghê Ngọc đỏ bừng, lại tới nữa, công tử lại muốn chọc ghẹo người khác.
"Công tử..."
"Chân của người đã khỏi rồi?"
Lồng ngực của Ngưng Chiêu chập chùng lên xuống, nàng khẽ vén búi tóc, trong đôi mắt dường như có sóng nước đang chuyển động.
Nàng thực lòng vui mừng thay cho hắn.
Căn bệnh ở chân đã làm khổ Lục Phiên rất lâu, gần như đã trở thành tâm ma của hắn.
Rất nhiều đêm, từ ngoài cửa, Ngưng Chiêu đều có thể nghe được tiếng thút thít vọng
ra từ trong phòng.
"Tin tức còn cần giữ bí mật, ngoài cha ta, chỉ có ba người các ngươi là biết tin tức
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!