Dịch: Duy Cường
Bầu không khí đột nhiên trở nên xơ xác tiêu điều.
Ánh trăng chiếu trên đầu mũi tên, phát ra tia sáng lạnh lẽo, như từng con độc xà đang ẩn nấp trong bóng tối, lanhh lùng nhìn chằm chằm con mồi.
Không khí cực kỳ yên tĩnh.
Có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
"Lớn mật!"
Bàn tay mềm mại của Ngưng Chiêu đang khoác lên tay cầm xe lăn, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng như băng, môi đào khẽ mở, phát ra một tiếng quát lớn.
Ông!
Thiền Dực kiếm chỗ tay cầm đột nhiên bắn ra, bị Ngưng Chiêu chụp vào trong tay, nắm chặt, âm thanh leng keng vang vọng trong màn đêm.
Nàng di động mấy bước, ngăn cản trước người của Lục Phiên, váy dài bay lượn, tóc xanh phiêu đãng trong gió.
Gương mặt Nhiếp Trường Khanh không thay đổi, tay cầm đao mổ heo gác trên cổ của tên gia đinh.
Trên mu bàn tay, gân xanh nổi lên, phảng phất bất kỳ lúc nào cũng có thể phát lực, cắt đứt cổ họng của tên hắn.
Tên gia đinh đang phát ra tiếng hét thê thảm như heo bị chọc tiết, cũng không dám tiếp tục gào khóc, hắn trừng mắt, không khí nghiêm nghị, khiến cho hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Mặc cho vết thương trên đùi chảy máu không ngừng, hắn vẫn cố nén không dám rên rỉ.
"Thú vị."
Ánh trăng xuyên qua mây đen, rắc lên thân ảnh đang lười biếng dựa trên xe lăn của Lục Phiên.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn, bị ánh trăng chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng, như được bọc một tầng lụa mỏng.
"Đây là muốn ép cha ta, binh đạp Trần gia?"
Lục Phiên vỗ tay, cười khẽ.
Âm thanh của hắn, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.
Thật ra Lục Phiên rất tò mò.
Tại sao Lục Trường Không không dùng tội danh phản nghịch, đem toàn bộ người của ba đại thế gia bắt vào thiên lao, tịch thu sản nghiệp, mặc dù làm như vậy sẽ tạo nên rung chuyển nhất thời, nhưng về lâu dài, sẽ giải quyết được nhiều nguy cơ tiềm ẩn.
Soạt.
Bọn hộ vệ đang cầm cung tên tránh ra một con đường.
Mấy vị mặc y phục nho sinh đang nhanh chóng bước ra.
Cầm đầu là một thanh niên, y phục màu xanh, trên đầu có ghim một thanh ngọc trâm.
Mày kiếm mắt sáng, hàm râu trên cằm được chăm sóc rất cẩn thận, sau lưng mang theo một thanh kiếm, vỏ kiếm làm từ gỗ hoàng hoa lê.
"Thì ra là Lục thiếu chủ, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm..."
"Lục thiếu chủ đêm khuya thăm viếng, thật là vinh hạnh cho Trần gia."
"Đều là do đám tôi tớ này không hiểu chuyện, khiến trong nhà hiểu lầm là quân phản loạn xâm nhập đến đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!