Dịch: Mèo Rừng
Lục Phiên có chút dở khóc dở cười, tốc độ trở mặt của cha mình, cũng quá nhanh.
Tuy nhiên, hương vị của linh khí, chỉ có thể tự mình trải nghiệm.
Quân nhân có tu vi càng tinh thâm thì càng để ý, bởi vì linh khí chợt xuất hiện, giống như là cho những quân nhân đã đạt đến cực hạn như bọn hắn, thấy được một mảnh ánh sáng cùng hi vọng.
Đó là một loại đột phá trong việc tu luyện.
"Thưa cha, mặc dù linh khí khá là bổ ích, nhưng để triệt để nắm giữ, phải thấu hiểu được nó mới là cách tốt nhất, nếu đi ngược lại, thì chỉ có chỗ xấu, điều này cũng sẽ đốt cháy giai đoạn, trở ngại việc tăng tiến tu vi."
"Chẳng hạn như Ngưng tỷ, trên thực tế, nếu như Ngưng tỷ hoàn toàn nắm giữ một sợi linh khí, thì ngày hôm qua, khi ở bên dưới thành đã có thể lấy một địch bốn, trấn áp bốn vị Tông sư rồi, tuy nhiên, Ngưng tỷ lại đối với việc nắm giữ linh khí thật là quá thô ráp, phải lấy hai sợi linh khí nhập đan điền, mới có thể miễn cưỡng lấy một địch bốn."
Lục Phiên mở miệng nói.
"Sau một đoạn thời gian dài, ta sẽ không có bất kỳ sự trợ giúp nào đối với Ngưng tỷ, trừ phi nàng đã triệt để chưởng khống hai sợi linh khí kia."
Ngưng Chiêu đứng ở sau lưng Lục Phiên, trên mặt toát ra một vệt xấu hổ.
"Ngưng Chiêu đa tạ sự dạy bảo của công tử."
Nàng đối với biểu hiện ngày hôm qua, đích thực là không có hài lòng.
Lục Trường Không như thể đang suy nghĩ gì đó, cảm thụ sợi linh khí ở bên trong đan điền, hắn mới thật sự hiểu được sự mạnh mẽ của lực lượng này.
"Có đạo lý, nhân định thắng thiên, linh khí cùng với khí huyết, đều thuộc về loại lực lượng cần phải bị chưởng khống."
Lục Trường Không khẽ vuốt cằm.
Hắn dù sao cũng là Tông sư uy tín lâu năm, đối với việc lý giải võ đạo, hơn xa Ngưng Chiêu.
"Cho nên, cha…Nhi tử có dự định bồi dưỡng lực, nên nói thế nào đây?"
Đôi mắt của Lục Phiên trở nên sáng tinh, nói.
Lục Trường Không sững sờ một cái, kế tiếp, hắn khẽ nở nụ cười.
Hắn thật sâu nhìn Lục Phiên.
Tiểu tử này định bồi dưỡng thế lực cho mình, đơn giản chỉ là muốn tự vệ cho mình?
"Cần những gì?"
Lục Trường Không hỏi.
Khóe môi của Lục Phiên có hơi nhếch lên, lưng tựa trên xe lăn, một tay nâng cằm, một tay gõ nhẹ lên chiếc khăn dê được khoác trên đùi.
"Hài nhi muốn không nhiều, chỉ cần một mảnh đất và một tòa lầu."
Lục Trường Không nheo hai mắt lại, khoát tay áo, nói: "Cha của ngươi làm thành chủ, giữ mình trong sạch, thuần khiết như ngọc, làm gì có đất để cho ngươi."
"Tuy nhiên, Trần gia ở thành đông có một mảnh đất, ngươi có thể đi hỏi, nếu có thể thì thu luôn một cái."
Lục Trường Không nói, khiến cho Lục Phiên cười rộ lên, đôi mắt có hơi lóe sáng, ba đại thế giới cấu kết với Đạm Đài Huyền, không để ý mặt mũi của Lục gia và Đại Chu triều, hiện tại nên tính sổ nhỉ.
Trước kia, những người của ba đại thế gia đã giễu cợt hắn, còn cười một cách hoan hỉ như vậy.
Khiến cho tinh thần của Lục Phiên nhận lấy thương tổn cực lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!