Chương 10: Đừng bay bổng nữa, thành thật mà đứng dưới đất làm người đi!

Dịch: Tiểu Du

Trận chiến tại Bắc Lạc thành kết thúc vào đêm tối.

Đạm Đài Huyền mặc dù kịp thời phát động tổng tiến công nhưng cũng không thể cải biến được thế cục.

Ngưng Chiêu lấy một đánh bốn, đánh bại tứ đại Tông Sư quân nhân, trước mặt Đạm Đài Thái Thú chặt đứt hai chân vị mãnh tướng bắc quận Phùng Sư, bắt sống đưa vào Bắc Lạc thành.

Đại quân bắc quận khí thế thảm bại nghiêm trọng.

Ngược lại thì quân thủ thành Bắc Lạc thành sĩ khí tăng vọt, trống trận vang lên, đều hăng như trâu rừng.

Tông Sư quân nhân đánh nhau, Bắc Lạc thành toàn thắng, điều này khiến cho mỗi một quân lính thủ thành Bắc Lạc thành đều cảm thấy vô cùng vinh dự.

Huống hồ, bóng dáng của Lục Trường Không thành chủ Bắc Lạc thành, thẳng tắp bất động tựa như là định hải thần châm trong lòng mọi người, khiến cho mọi người đều hết sức tin tưởng.

Đại quân bắc quận công thành, thất bại cay đắng mà lui binh.

Đại quân thất bại, bỏ lại hàng ngàn thi thể binh lính, ngay trong đêm, giống như thủy triều mà rút lui, biến mất ở cuối đường chân trời.....

Vào đêm.

Trăng sáng treo lơ lửng trên cao, ánh trăng trắng đục len lỏi theo hoa văn trên cửa sổ chiếu vào, rơi trên đất, giống như bông tuyết trắng.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, tắm ánh trăng, ánh mắt vô định, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đối diện phòng Lục Phiên.

Ngưng Chiêu ngồi trên nóc nhà phủ đầy ngói xanh, một thân váy trắng, tóc xanh tung bay, ánh trăng chiếu vào người nàng, như tỏa ra vầng sáng.

Tựa như mỹ nhân trong tranh

Thế nhưng, mỹ nhân Ngưng Chiêu, tâm tình lúc này lại không tốt cho lắm.

Ánh mắt của nàng xuyên qua cửa số, rơi trên thân ảnh Lục Phiên đang ngồi ngẩn người tại cửa sổ.

Trong mắt có chút lo lắng.

Hôm nay ở trên tường thành, công tử từ xa truyền cho nàng một sợi linh khí, kết quả làm cơ thể hắn yếu ớt, vẻ mặt trắng bệch, một đường trở về chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngưng Chiêu là lo lắng thân thể công tử sẽ xảy ra vấn đề.

Là một Tông Sư quân nhân, Ngưng Chiêu có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể công tử rất yếu kém.

Nếu như người bình thường khí huyết là mười phần thì khí huyết công tử chỉ có năm.

Ngưng Chiêu thở dài, nhìn ánh trăng, tầm mắt càng ngày càng mông lung.

Công tử là bởi vì mình mà liên lụy, nàng nhất định phải sớm mạnh mẽ hơn, không thể lãng phí cơ duyên công tử ban tặng!

Sau đós, nàng khoanh chân ở trên nóc nhà, trông coi Lục Phiên, bắt đầu nghiên cứu hai sợi linh khí trong đan điền.

Công tử nói, con người chính là tinh hoa ngưng tụ của trời đất, ẩn chứa tinh túy của trời đất, lấy thân thể làm lò, có thể ngưng luyện ra nhiều linh khí hơn nữa.

Ngưng Chiêu cũng có loại cảm giác này, ngưng luyện ra nhiều hơn một sợi linh khí, cảnh giới Khí Đan sẽ tăng lên một đoạn.

Có lẽ, đây chính là pháp quyết tu luyện cảnh giới Khí Đan.

Nhưng mà, Ngưng Chiêu cảm giác đan điền của mình nhiều nhất chỉ có thể chứa đựng chín sợi linh khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!