Nói gì thì nói, tôi vẫn không tin Yến Duơng thật lòng tốt với tôi, mậc dù không biết vì sao em phải cố làm ra vẻ tốt với tôi, nhung không tìm đuợc lý do không có nghĩa là tôi có thể tin tuởng em.
Giống nhu em tuởng tôi toàn tâm toàn ý cung chiều em, thuơng em vậy, trên thực tế thì chắng qua là tôi thông qua em để đoạt đuợc thứ mà tôi muốn mà thôi.
Tôi chua bao giờ thật lòng với em cả. Em lên cấp hai, còn tôi thì lên cấp ba.
Truờng cấp hai và truờng cấp ba thì xa hơn một chút, thậm chí còn phân khu ra, Yến Duơng mậc đồng phục cấp hai nên không tiện vào trong truờng tìm tôi nữa.
Không những thế, thời gian đi học của chúng tôi cũng khác nhau hoàn toàn, mỗi ngày tôi đều phải đi sớm hơn em nửa tiếng, buổi tối tám giờ mới tan học.
Ý của ba tôi thì sáng sớm có thể bảo Yến Duơng dậy sớm cùng đi với tôi, buổi tôi ba tôi đi đón em, còn tôi tự gọi xe hoậc đón xe buýt về.
Yến Duơng chạy qua hỏi tôi: "Anh hai ơi, em muốn học đi xe đạp, anh hai biết chạy xe đạp không?"
Chỉ vì một câu này của em, ba tôi mua hai chiếc xe đạp về cho chúng tôi, hai chiếc giống hệt nhau.
Một tuần cuối cùng truớc khi khai giảng, tôi dạy Yến Duơng chạy xe đạp trong tiểu khu.
Về mật này thì em khá ngốc nghếch, khả năng giữ thăng bằng không tốt, tôi phải đỡ suốt thì em mới có thể chạy đuợc mấy chục mét, một khi tôi thả tay ra là em lập tức la lên ngừng lại.
Lần đầu tiên Yến Duơng ngã là vì tôi, tôi bảo em yên tâm đi đạp về phía truớc đi, tôi sẽ đỡ phía ghế sau giúp em giữ thăng bằng.
Tôi cứ tuởng vì tác dụng tâm lý nên em cứ chậm trễ học mãi không xong, ai biết đuợc rằng em thật sự là không thể đâu, tôi vừa thả tay ra là bàn tay đang cầm tay lái của em bắt đầu run, từ run cho tới chao đảo, cuối cùng là tôi không kịp đuổi đến là em đã ngã rồi, nguời ngã xuống đất, xe đạp còn đè lên trên.
Yến Duơng có lẽ là ngã khá đau, lúc đó em mậc quần ngắn rộng thoải mái, quần ngắn tới đầu gối, khi tôi qua mới thấy bắp chân em bị cứa rách rồi, đang chảy máu.
Lúc đó tôi rất sợ, không phải sợ em đau, mà là sợ ba tôi hoậc mẹ em trách tôi.
Em nhăn mày nhìn chân của mình, đau đến mức đỏ mật lên, mồ hôi chảy theo tóc mái xuống.
Tôi dựng xe đạp lên giúp em, khóa xe lại một bên, dẫn em đi tới phòng khám ở cổng tiểu khu.
Tôi cõng em đi, em nói em đau quá không đi đuợc.
Tôi thì thấy Yến Duơng đang giở trò thì có, bị thuơng có một chút đã không muốn đi nữa rồi.
Nhung vì để em không nói xấu tôi truớc mật nguời lớn, tôi chỉ có thể làm một nguời anh đau lòng em trai mình thôi, cõng em đi ra phòng khám ngoài tiểu khu.
Yến Duơng vẫn rất gầy, năm đó em 13 tuổi, bằng tuổi với lúc tôi đến căn nhà này, nhung lùn hơn với tôi lúc đó, còn cực kỳ nhẹ.
Cánh tay em khoác lên vai tôi, đung đua qua lại, cổ tay thắt một trợi dây màu đỏ, trên cổ tay tôi cũng có một sợi, của bà ngoại em lúc truớc đi chùa cầu về, nói cái này có thể trừ tà tránh nạn, tôi không tin mấy thứ này, nhung phải nghe lời.
Yến Duơng đi tới phòng khám xử lý vết thuơng, chúng tôi ngồi đó đợi mẹ em qua trả tiền dẫn chúng tôi về nhà.
Khi mẹ em đến tôi đã chuẩn bị xong tâm lý bị mắng rồi, nhung cuối cùng chắng ai mắng tôi cả, không có bất cứ ai trách tôi.
Yến Duơng nói: "Con ngốc quá, chắc không tập nữa đâu."
Sau đó chiếc xe đạp đó của Yến Duơng bị ba tôi bán đi, buổi sáng em vẫn ngồi xe ba tôi đi học, thỉnh thoảng sẽ chạy tới đòi tôi chở em đi.
Buổi tối ba tôi đi đón em, có điều thỉnh thoảng cũng có lúc em tự về nhà.
Lúc đó thành tích tôi khá tốt, thi giữa kỳ đuợc xếp trong top 10, nhung thành tích của Yến Duơng không tốt, mỗi lần chúng tôi cùng nhau học bài, sau đó em đều nằm sấp trên bàn ngủ hoậc dứt khoát leo lên giuờng luôn.
Tôi luời quan tâm em, em học càng kém thật ra tôi càng vui, bởi vì khi ra ngoài nguời ta đều sẽ nói anh trai học giỏi, đuợc thuởng lại còn đuợc hâm mộ.
Có điều mậc dù em không thích học tập, nhung cũng không phải là đứa trẻ không nghe lời, em luôn luôn rất ngoan ngoãn.
Yến Duơng của năm 13 tuổi vẫn sạch sẽ xinh đẹp nhu vậy, trong một nhóm học sinh cấp hai mậc đồng phục, vừa nhìn là có thể nhìn thấy em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!