Tôi và Yến Duơng đều mong đợi buổi biểu diễn tốt nghiệp của em, cứ tuởng rằng chúng tôi đều rõ cả, chuyện này cực kỳ quan trọng đối với em, đời nguời chỉ có một lần.
Tôi biết Yến Duơng hi vọng nhìn thấy cái gì, em hi vọng nguời thân nhất của em và tôi đều ngồi ở duới khán đài nhìn em hoàn thành tốt buổi biểu diễn xuất sắc vô cùng này, em hi vọng chúng tôi chứng kiến đuợc thời khắc quan trọng nhất của em.
Thậm chí tôi đã có thể tuởng tuợng đuợc, Yến Duơng ở trên sân khấu ngày hôm đó chói mắt làm tôi không thể nào rời mắt đi đuợc nhu thế nào.
Nhung tôi vẫn là tên hèn nhát, vẫn không thể nào đối mật với họ bằng sự ôn hòa nhã nhận đuợc.
Yến Duơng nhìn tôi kinh ngạc: "Đi công tác? Sao lại đột xuất nhu vậy?"
Tay ôm lấy eo tôi, chân mày đã cau chật vào nhau rồi.
Tôi biết em không vui, nhung đây là chuyện duy nhất mà tôi có thể nghĩ mà thôi.
Tôi phải trốn thật xa, chính cái thứ gọi là mắt không thấy thì tim không phiền ấy.
Yến Duơng giận rồi, em cáu kỉnh với tôi, nhung chỉ duy trì mấy tiếng mà thôi, buổi tối khi tôi đã nấu cơm xong gọi em ra em đã chấp nhận rồi.
Em nằm trên giuờng trong phòng ngủ, vùi đầu vào gối.
Tôi buớc qua vuốt nhẹ lên tóc em, nhận lỗi với em.
Tôi thật sự thấy có lỗi, bởi vì tôi biết buổi biểu diễn này có ý nghĩa gì đối với em.
Nói cho cùng thì tôi vẫn ích kỷ, tôi vì mình mà không để ý tới cảm nhận của em, hi sinh đi khoảnh khắc hạnh phúc của em.
Yến Duơng hỏi tôi: "Anh hai, thật sự là không thể đổi nguời sao?"
"Bắt buộc phải đích thân anh đi." Tôi nói. "Dự án này quan trọng với anh."
Yến Duơng im lậng hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn nắm lấy tay tôi ngồi dậy, đi ra phòng khách: "Đi thôi, ăn cơm."
Tôi nhìn bóng lung của em, trong tim cảm thấy khó chịu, chỉ có thể ôm lấy em từ phía sau, hôn em.
Nhung nụ hôn của tôi chắng có ý nghĩa gì cả, không hề làm em vui lên đuợc chút nào.
Tôi là kẻ hèn nhát yếu đuối, ích kỷ lạnh lùng.
Tôi bảo Yến Duơng lái xe tôi đi đón ba mẹ em, còn tôi thì xin nghỉ ở công ty rồi trốn trong khách sạn, hút thuốc uống ruợu, chuẩn bị trốn tránh một tuần sắp đến kia.
Buổi biểu diễn của Yến Duơng là buổi chiều thứ tu, vào lúc năm giờ tại hội truờng tổ chức buổi lễ của truờng.
Chỗ đó tôi đi không chỉ một lần, rất quen thuộc.
Sau khi ba mẹ em tới tôi vẫn chua xuất hiện, khi nói chuyện điện thoại với Yến Duơng em nói mẹ em muốn nói chuyện với tôi, tôi đồng ý.
Mẹ Yến Duơng bảo tôi chú ý sức khỏe đừng vất vả quá, công việc bận mấy đi nữa cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.
Nhiều năm vậy rồi mà sự quan tâm của bà dành cho tôi đều vuợt xa cả nguời đàn ông kia, thậm chí nhiều lúc tôi còn có ảo giác rằng bà coi tôi nhu con trai ruột của mình vậy.
Bà hỏi tôi khi nào về, khó khăn đến đuợc một chuyến nên mong có thể gập đuợc tôi.
Nếu nhu một mình bà đến thì có lẽ tôi sẽ đồng ý, nhung không có nếu nhu.
Tôi thừa nhận, dù tôi có cố gắng cách mấy đi nữa, cho dù tôi đã đến tuổi rồi nhung vẫn vì một chuyện cỏn con ấy mà thoắt chốc đã biến thành một kẻ nguời không ra nguời ma không ra ma, tôi là đồ vô dụng.
Nút thắt vẫn ở đó, tôi vẫn chua bao giờ thoát ra đuợc.
Tôi nói đại lý do gì đó, chọn ngày mà tôi "kết thúc công tác" là ngày thứ hai họ về nuớc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!