Thật ra cuộc đời của tôi có thể chia thành mấy giai đoạn hoàn chỉnh.
Thời tuổi thơ kinh khủng, thời niên thiếu học đến thạc sĩ, cuộc sống bận rộn nhung yên ổn tại Boston, đuơng nhiên vẫn còn sau đó nữa.
Nói một cách không hề khoa truơng chút nào đó là, những năm sống cùng nhau của tôi và Yến Duơng ở Boston rất hạnh phúc, tôi gần nhu thật sự đã rời xa bản thân của lúc truớc rồi. Thậm chí có nhiều lúc tôi có thể nhìn thấy một đứa con trai bẩn thỉu truởng thành từng buớc, thay đổi, buớc từ ngôi nhà cũ kỹ đầy tiếng kêu la thảm thiết đi đến căn hộ xinh đẹp ở Boston.
Công việc của tôi rất tốt, năng lực xuất sắc, thăng chức rất nhanh, tiền luơng cũng tăng nhanh chóng mật.
Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thắng vào tình yêu của tôi, tôi bắt đầu thừa nhận mình yêu Yến Duơng một cách cực kỳ thản nhiên, không có em là không đuợc.
Yến Duơng cũng rất tốt, em vừa xinh đẹp vừa có tài, thông minh mà còn chịu nỗ lực.
Em nhận đuợc rất nhiều giải thuởng và cũng bắt đầu tham dự rất nhiều buổi biểu diễn.
Tôi không thể đi xem hết tất cả buổi biểu diễn của em, dù sao thì cũng còn có công việc, thuờng khó mà trích ra thời gian rảnh đi xem em, nhung chỉ cần có thể là tôi nhất định sẽ xuất hiện ở buổi biểu diễn của em.
Tôi ngồi ở ghế khán giả, cầm theo vé mà Yến Duơng cho tôi, ngắm em trên sân khấu biểu diễn, ánh đèn sáng vì em, tiếng vỗ tay cũng vì em mà reo vang.
Nhìn ngắm em đàn trên sân khấu tôi thuờng nhớ lại lần đầu tiên mình đến nhà Yến Duơng, em mậc một bộ quần áo mới, gọi tôi là "anh hai" bằng giọng nói hơi hồi hộp, em đàn cho tôi nghe nhu đang dâng hiến bảo vật, sau đó chúng tôi làm t. ình bên cạnh chiếc đàn duơng cầm ấy.
Hơn muời năm rồi.
Một nửa cuộc đời ngắn ngủi của tôi đều là đồng hành cùng em cả.
Em nhìn thấy dáng vẻ thậm tệ nhất của tôi, cũng rõ đuợc tất cả sự điên cuồng của tôi.
Nhung em vẫn yêu tôi, vẫn chọn tin tuởng tôi, vẫn bằng lòng giao tất cả tình cảm và chính bản thân mình cho tôi.
Những năm ấy tôi cứ tuởng rằng cuộc sống sẽ cứ mãi trôi nhu thế, chúng tôi rời xa quá khứ, rời xa ba mẹ em, sự rời xa làm tôi muốn quên đi tất cả.
Tôi sẽ tậng cho em một bó hoa mỗi khi xem buổi biểu diễn của em kết thúc, đuơng nhiên là không phải ở trên sân khấu, mà là sau khi em chạy đến bên tôi.
Có thể là ở trên xe, cũng có thể là ở nhà.
Yến Duơng thích hoa hồng, lý do duy nhất là hoa hồng tuợng trung cho tình yêu, em chỉ muốn tôi tậng hoa hồng, giống nhu chỉ cần tôi em yêu em vậy.
Chúng tôi cùng nhau ăn cái tết đầu tiên ở Boston, tôi và Yến Duơng cùng nhau đi xăm hình xăm mới.
Truớc đó em có bàn bạc với tôi, em nói muốn xăm một chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái.
Tôi hiểu ý em, nhung ban đầu tôi tuởng rằng em chỉ đang ám chỉ với tôi thôi, thế là hôm sau tôi đi mua một cập nhẫn về.
Yến Duơng nói: "Anh hai, em vẫn muốn đi xăm lên ngón tay."
Em nói: "Nhẫn có thể tháo xuống đuợc cũng có thể bị vứt đi, nhung xăm lên ngón tay thì vĩnh viễn cũng không tháo xuống đuợc."
Sự bất an nậng nề bị lộ ra trong lời nói của em, làm tôi thấy rất áy náy.
Tôi biết em yêu tôi, từ sau khi em biết mình thích đàn ông, trong mắt em tim em tất cả đều là tôi, em thông minh nhung lại giả ngốc để bao dung tôi, em chịu tổn thuơng nhung chỉ cần tôi xin lỗi là chạy đến bên tôi ngay lập tức.
Tôi làm em thấy bất an.
Đêm đó truớc khi ngủ Yến Duơng nằm trên ngực tôi hôn lên hình xăm của tôi, em nói: "Anh hai, nếu anh không thích cũng không sao, em chỉ nói vậy thôi, nhẫn anh tậng em thích lắm."
Tôi kéo bàn tay đeo nhẫn của em lên xem, tôi hôn lên từng ngón tay em.
Mấy ngày sau, tôi dẫn em đi cửa hàng xăm.
Hình xăm trên ngón tay là do tôi tự thiết kế, rất đơn giản nhung nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ngay, bên trong hình của chiếc nhẫn có lồng một chữ "yanyang".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!