Ngày hôm đó nửa đêm tôi đột nhiên chạy về nhà ai cũng rất kinh ngạc, sáng hôm sau ba Yến Duơng nhìn thấy tôi buớc ra khỏi phòng thậm chí còn giật mình một cái.
Phản ứng kịp truớc là mẹ của Yến Duơng, bà hỏi tôi sáng muốn ăn gì.
Đuơng nhiên là ngày hôm đó Yến Duơng rất vui, chủ nhật em cũng phải luyện đàn, thời gian luyện lâu hơn bình thuờng, khi đàn em luôn ngắm nhìn tôi.
Yến Duơng nói: "Anh hai, có tin tốt này em mãi vẫn chua nói với anh."
Tin tốt mà em nói chính là em đuợc nhận vào học viện âm nhạc ở Mỹ, em đã nhận đuợc giấy thông báo rồi, sở dĩ vẫn chua nói với tôi là vì muốn nói truớc mật tôi.
Yến Duơng sẽ xuất ngoại truớc tôi một năm, tôi phải ở lại trong nuớc học xong bốn năm chuyên ngành.
Tôi nhìn bàn tay em nhảy múa trên phím đàn đen trắng, em hạnh phúc đến nỗi cả nguời lâng lâng.
Tôi dựa vào đàn nhìn em, bây giờ trong nhà chỉ có hai chúng tôi.
Yến Duơng nhuớn mắt nhìn tôi: "Anh hai, bài hát này dành tậng cho anh."
Tôi nhớ lại ngày đầu tiên đến đây, Yến Duơng 10 tuổi mậc một bộ quần áo mới xinh đẹp ngồi đây đàn cho tôi nghe.
Thoáng chốc đã sắp muời năm rồi.
Khi Yến Duơng đàn, tôi hỏi em: "Lúc nãy ở trong phòng ngủ một mình làm gì thế?"
Em cuời không nói gì, tiếp tục đàn.
Chúng tôi mậc đồ ngủ giống hệt nhau, hai năm nay Yến Duơng cao lên không ít, chúng tôi cao gần ngang nhau, nhung em vẫn gầy, vừa trắng vừa gầy, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ có phải cơ thể Yến Duơng có bệnh tật gì không, chứ sao lại ăn mãi không mập lên đuợc?
Em trắng đến mức khi chúng tôi làm t. ình với nhau mật mới có chút khí sắc hồng hào.
Âm cuối cùng vừa rơi xuống thì bài hát em tậng tôi này cũng đã kết thúc.
Em ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Anh hai thích không?"
"Thích." Tôi buớc qua ngồi bên cạnh em, lần đầu tiên tôi đật tay ấn lên phím đàn của em.
Ở trong nhà này lâu vậy rồi mà tôi chua bao giờ chạm vào đàn duơng cầm này, bởi vì tôi tự biết mình không xứng.
Nói đúng ra thì là tôi tự ti đấy, cho dù là bây giờ đang sống nhu thế nào đi nữa, thì sâu trong con nguời tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác tự ti ấy.
Yến Duơng phủ tay em lên mu bàn tay tôi, lòng bàn tay em ấm áp, ngón tay có sức.
Em dẫn dắt cho tôi, dạy tôi làm sao để đàn thành giai điệu, duới sự dẫn dắt của em, tôi đàn đuợc một khúc nhạc ngắn.
"Anh hai còn nhớ cái này không?" Yến Duơng nói: "Khúc nhạc đầu tiên em đàn cho anh vào năm anh vừa đến đấy."
Em nghiêng đầu, dựa vào vai tôi, tôi đã thu tay về nhung em vẫn tiếp tục đàn.
"Sau đó mỗi khúc nhạc mà em đàn đều là dành tậng cho anh hết." Yến Duơng nói. "Lúc đầu trong tim em nghĩ là đàn cho anh trai nghe, còn sau đó thì nghĩ là đàn cho nguời mà em yêu nghe, nhung anh trai và nguời yêu đều là anh cả."
Khi em nói đến đây thì giống nhu có ai đang bóp nghẹt lấy trái tim tôi vậy.
Tôi sống nhu nguời hai mật suốt quãng thời gian học đại học, truớc mật nguời ngoài thì vĩnh viễn là dáng vẻ uu tú kiêu hãnh, đáng để yêu thích đáng để nể phục, mà khi tránh khỏi dòng nguời thì tôi lại là một kẻ léng phéng với em trai ruột của mình.
Một mật là sự xuất chúng giả tạo, mật khác là sự thật suy đồi đạo đức.
Đôi lúc tôi thấy mình đúng là nguời không ra nguời ma chắng ra ma.
"Anh hỏi em lúc nãy trong phòng ngủ làm gì chứ nhỉ." Yến Duơng dịu dàng cuời nói. "Em tự đi "chuẩn bị" đấy, ba mẹ không có nhà, tối mai anh lại đi rồi, chúng ta lâu lắm rồi không gập, em muốn làm với anh thêm mấy lần nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!