Đối mặt với yêu cầu hoàn toàn vượt quá dự đoán này của Bạch Vãn Vãn thì Thẩm Thời Thâm cũng chưa nói từ chối hay là không mà anh chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái!
Bạch Vãn Vãn bị anh nhìn đến mức da gà nổi đầy người, cô vẫn cảm thấy ánh mắt này của anh không có ý tốt.
Thật vậy, giây tiếp theo Thẩm Thời Thâm đã nói: "Lúc trước ở bệnh viện tôi đã cảm thấy cô trăm phương ngàn kế rồi, hiện tại thì xem ra là suy đoán của tôi vẫn có đạo lý nhất định, cô Vãn, bước tiếp theo có phải là cô chuẩn bị nói rằng cô không dám ngủ một mình một giường nên muốn ngủ cùng với tôi không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Vãn Vãn: "???"
Ai muốn ngủ cùng một giường với anh cơ?
Bạch Vãn Vãn bị sức tưởng tượng phong phú của Thẩm Thời Thâm làm cho kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nói: "Tổng giám đốc Thâm, ban biên tập của chúng tôi đang cần người có sức tưởng tượng phong phú như ngài đấy."
Tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo cũng không dám viết như vậy đâu được chứ.
"Cảm ơn," Thẩm Thời Thâm rất khiêm tốn nói, "Lương một năm ngàn vạn, chưa tính tiền chia hoa hồng."
"... Vậy ngài vẫn nên ở bên kia hóng mát đi." Chúng ta chỉ đùa thôi, không nói chuyện tiền.
Thẩm Thời Thâm đã sớm đoán được tên quỷ nghèo này sẽ nói vậy, Bạch Vãn Vãn làm chuyện gì đều là dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, rất có khí thế nhưng mà nói đến tiền thì… là đại trượng phu(*) co được dãn được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Đại trượng phu: đàn ông trưởng thành, có chí hướng.
Bạch Vãn Vãn lại hỏi: "Cuối cùng thì có được không tổng giám đốc Thâm? Chỉ một đêm thôi, hôm nay tôi điều trị một chút, ngày mai chân có thể đi được là tôi sẽ nhanh nhẹn lăn đi."
Là đàn ông thì có thể nói không được sao? Thẩm Thời Thâm thấy đúng thật là cô đáng thương vô cùng, không có chỗ để đi nên miễn cưỡng gật đầu.
Thôi vậy, cho cô ở một đêm cũng được.
Dù sao thì hiện tại nhìn cô cũng đỡ ngứa mắt hơn trước kia rồi.
Cảnh sát lại đây lấy lời khai của Bạch Vãn Vãn, bởi vì có một tên bị thương phải nằm bệnh viện, vết thương trên chân sâu đến mức có thể thấy được xương bên trong, thoạt nhìn như bị vũ khí sắc bén chém thương nhưng mà anh ta cùng đồng bọn đều một mực chắc chắn là Bạch Vãn Vãn dùng ám khí, hơn nữa theo bọn họ miêu tả là Bạch Vãn Vãn còn biết võ công, có nội lực, có thể sử dụng chưởng gió để đả thương người khác, vô cùng lợi hại nên mới giằng co với bọn họ lâu như vậy.
Nhưng mà vì kinh nghiệm đánh nhau không đủ mới suýt chút nữa bị bọn họ bắt được.
Nhưng hiện trường cũng không thể tìm được ám khí có uy lực như Tiểu Lý Phi Đao(*) trong lời của bọn họ, nhưng mà đường cái thì đúng thật là có vài vết xước nông sâu khác nhau như là bị vũ khí sắc bén bắn qua, hai người bị bắt được vẫn luôn miệng chắc chắn là do Bạch Vãn Vãn dùng chưởng gió quét đến.
(*) Tiểu Lý Phi Đao: tên của một loại vũ khí rất lợi hại trong phim kiếm hiệp Trung Quốc.
Đương nhiên là cảnh sát sẽ không tin loại chuyện ma quỷ gì mà võ công nội lực đấy nhưng cảnh sát vẫn phải xác định với Bạch Vãn Vãn xem là cô dùng vũ khí sắc bén gì, nếu là đồ vật có tính nguy hiểm cao thì phải bị tịch thu.
Nhưng mà Bạch Vãn Vãn thuộc về phía phòng vệ chính đáng nên nếu có dùng dụng cụ cắt gọt nhưng không có tạo thành hậu quả nguy hại gì thì cũng không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, mấy cô gái nhỏ mà, luôn mang theo dao gọt hoa quả linh tinh gì đấy bên người phòng thân đều là chuyện rất bình thường.
Bạch Vãn Vãn lại xinh đẹp như vậy thì càng phải có công tác phòng vệ cẩn thận.
Nghe lời cảnh sát bên này nói xong thì Bạch Vãn Vãn có chút dở khóc dở cười, chắc là mấy người kia cũng bị cô dọa đến rồi, dù sao thì linh khí của cô đều là vô hình, chỉ có cô mới cảm nhận được.
Mấy người kia không đoán được đây là cái gì cho nên quy hết vào danh từ mà trong tiểu thuyết võ hiệp thường dùng
- nội lực.
Bạch Vãn Vãn không có cách nào để giải thích việc tại sao mình có thể không mang theo vũ khí gì mà có thế làm người khác bị thương, cô nghĩ là thừa nhận chuyện có nội lực thì có vẻ cũng không đáng tội, càng quan trọng là sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, dù sao thì cũng là võ công của Trung Quốc vẫn luôn là mảnh đất thần bí mà rất nhiều người không có chút hiểu biết gì nhưng vẫn tin tưởng mù quáng.
Vẫn là một đạo lý với việc lần trước cô chơi dao trước mặt Lãnh Dạ.
"Đúng thật là nội lực," Bạch Vãn Vãn nói: "Khi còn nhỏ ông nội của tôi thấy tôi quá xinh đẹp, sợ tôi bị người xấu bắt nạt cho nên đã tìm một cao nhân dạy tôi một ít thủ thuật phòng thân, không nghĩ tới tôi khá thông minh, luyện luyện một chút lại không cẩn thận đã luyện thành nội lực trong truyền thuyết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!